Danh mục

Giếng thở than - phần 20

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 72.00 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

"Chắc ông hay vớ được loại mẫu vật như thế này lắm phải không?" ông Dillet hỏi, chỉ cái gậy vào một vật mà đến lúc sẽ được tôi mô tả. Khi nói vậy ông biết mình nói dối. Chưa một lần nào trong hai mươi năm ròng, có lẽ trong cả một đời người là khác – ông Chittenden, người lùng sục những kho tàng bị lãng quên trong hàng chục tỉnh thành như thế, mong có được cơ may nắm giữ một mẫu vật loại này. Đối với một người sưu tầm thì...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng thở than - phần 20 Ngôi nhà búp bê bị ma ám Chắc ông hay vớ được loại mẫu vật như thế này lắm phải không? ông Dillet hỏi,chỉ cái gậy vào một vật mà đến lúc sẽ được tôi mô tả. Khi nói vậy ông biết mình nóidối. Chưa một lần nào trong hai mươi năm ròng, có lẽ trong cả một đời người là khác– ông Chittenden, người lùng sục những kho tàng bị lãng quên trong hàng chục tỉnhthành như thế, mong có được cơ may nắm giữ một mẫu vật loại này. Đối với mộtngười sưu tầm thì đây là một áp phe lớn, và ông Chittenden biết như vậy. Loại đồ vật như thế này ấy ạ, thư ông Dillet! Đáng được đưa vào bảo tàng! Bảo tàng thì thứ gì mà họ chẳng vơ! Ông Chittenden nghĩ ngợi một chút rồi nói Những năm về trước tôi đã nhìn thấymột vật như thế này nhưng không đẹp bằng. Nhưng không phải tìm được ở ngoài chợđâu. Tôi nghe nói họ có vài mẫu vật khá đẹp của thời kỳ sông nước. Không thưa ông,xin nói thực với ông, ông Dillet ạ, nếu ông muốn tìm một thứ gì tốt nhất mà tôi có thểtìm được – ông biết tôi có phương tiện tìm đến những thứ ấy, và tôi cũng muốn giữdanh tiếng của mình – thì, tôi chỉ việc dẫn thẳng ông đến cái thứ ấy mà nói rằngKhông thể nào tìm được cho ông thứ gì tốt hơn được nữa đâu. Nào, nào! Ông Dillet dùng gậy gõ gõ trên sàn nhà có ý khen mỉa thế ông biết cáitay mua hàng ngây thơ người Mỹ phải trả cái giá cắt cổ là bao nhiêu vậy? Ồ, tôi chẳng bao giờ cứng rắn với khách hàng, dù người Mỹ hay ai khác. Ông xemđấy, nó giá trị lắm, giá như tôi biết thêm được chút về nguồn gốc của nó.. Hoặc biết ít hơn.. ông Dillet đế vào. Ha! Ha! Ông cứ đùa! Không, nhưng như tôi đã nói đấy, nếu như tôi mà biết thêmchút ít về mẫu vật này, dù ai cũng hiểu nó à một món thiên tài, kể từng góc của nó ấy,và nếu như người trong cửa hiệu tôi không sờ vào nhiều như thế từ khi nó được đưavề, thì tôi hẳn đã đòi một giá khác. Bao nhiêu? Hai mươi lăm chăng? Ông nhân giá đó lên gấp ba cho, thưa ông. Bảy mươi lăm. Tôi chỉ trả năm mươi. Dĩ nhiên điểm thoả thuận ở trung gian, không quan trọng chính xác là bao nhiêu, tôinghĩ có lẽ sáu mươi ghinê, chỉ biết là nửa giờ sau, vật đó được gói lại, và một giờ sauđó ông Dillet đã đưa nó vào xe để lái về nhà. Ông Chittenden tay cầm tấm ngân phiêu,qua cánh cửa nhìn ông ta đi khỏi, mỉm cười rồi trở lại phòng khách, vẫn còn mỉm cườivới bà vợ đang pha trà. Ông ta dừng lại nơi ngưỡng cửa. Bán xong rồi ông ta nói. Thật là nhờ trời! Bà Chitteden vừa nói vừa đặt bình trà xuống Ông Dillet mua chứgì? Phải. Ông ấy chẳng mua thì rồi cũng có người khác mua. Ồ tôi cũng không biết nữa, nhưng mình ạ, ông ấy là người tốt. Biết đâu đấy, nhưng ý tôi ông ấy chắc cũng chẳng vì một chút xáo trộn ấy màhoảng lọan. Thì đó là ý mình, nhưng theo tôi, số ông ấy là phải chứa nó. Tuy nhiên, chúng takhông còn nó nữa, thế là xong, một điều ta phải cám ơn là đúng rồi. Hai ông bà Chittenden ngồi xuống uống trà. Còn ông Dillet và vật mới mua được? Nó là cái gì vậy? Nó là cái đầu đề câu chuyệntôi kể bạn nghe đây. Trông nó ra sao, tôi xin chỉ rõ cho bạn thấy. Xe vừa đủ đặt nó ở ghế sau, ông Dillet ngồi với tài xế ở ghế trước. Xe đi rấtchậm, mặc dù các buồng của ngôi nhà búp bê được chèn kỹ bằng bông, vẫn cần tránhdằn xóc, bởi trong đó còn xúm xít bao nhiêu là vật nhỏ xíu nữa. Thời gian chạy quamười dặm làm ông rất lo lắng cho dù đã yêu cầu bác tài xế lái xe cẩn thận. Cuối cùngđến cửa nhà, Collins, người quản gia, ra mở cửa. Này Collins, anh phải giúp tôi đem vật này ra, việc hết sức tinh tế đấy. Hãy để nóđứng thẳng. Ở trong đấy các thứ không được chuyển dịch chỗ đâu. Để xem ta sẽ đặtnó ở đâu nào? (sau một lát suy nghĩ) có lẽ để trong phòng tôi, thế đã. Trên cái bàn toấy. Nó được đưa lên căn phòng rộng của ông Dillet ở tầng hai, trông ra con đường đi lêncổng. Giấy bọc được gỡ ra, mặt trước ngôi nhà lộ ra, suốt một, hai giờ đồng hồ sauđó, ông Dillet chỉ lo gỡ hết các miếng đệm, đặt những thứ trong mỗi gian phòng bé xíuvào trật tự. Sau khi nhiệm vụ tương đắc này được hoàn thành, tôi phải nói là khó lòng kiếmđược một mẫu vật nào hoàn hảo và hấp dẫn hơn ngôi nhà búp bê kiểu Gô tích đứngtrên ngọn đồi Strawberry Hill trên cái bàn giấy rộng của ông Dillet, được chiếu sángrực rỡ bởi ánh nắng chiều xuyên nghiêng qua ba cửa sổ cao có khung kính trượt. Toàn bộ chiều dài của nó là một mét tám, kể cả nhà thờ nhỏ áp vào sườn trái mặttrước nhà. Chuồng ngựa ở bên phải. Khối chính của toà nhà, như tôi đã nói, theo kiểuGô tích. Các cửa sổ hình cánh cung trên có chóp nhọn, với những cái móc và hình chạmgiống như ta thường thấy ở vòm các ngôi mộ xây hẳn vào trong tường. Các góc nhàđều có các tháp nhỏ, trên phủ những tấm ván ô cong. Nhà thờ nhỏ có các tháp nhọn vàtrụ ốp, trong tháp có cả chuông, cửa sổ kính màu. Mặt trước ngôi nhà mở ra, ta có thểthấy bốn phòng lớn, phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn và bếp. Mỗi phòng đều có đồđạc riêng. Chuồng ngựa bên phải, hai tầng, đủ cả ngựa xe, bồi ngự ...

Tài liệu được xem nhiều: