Danh mục

Giếng thở than - phần 21

Số trang: 9      Loại file: doc      Dung lượng: 79.50 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ông Davidson qua tuần đầu của tháng Giêng một mình tại một thị trấn ở vùng quê. Nhiều hoàn cảnh phối hợp đã đưa ông vào quá trình diễn biến quyết định này. Họ hàng gần gũi nhất của ông thì ra nước ngoài chơi thể thao, bạn bè sẵn sàng thay thế họ thì bị bệnh truyền nhiễm gì đó. Phải tìm người khác thương tình mà giúp cho ông thôi. "Tuy nhiên" ông nghĩ "ai chẳng có cơ hội cho họ rồi, với lại nhiều lắm ta chỉ phải chống đỡ mấy ngày...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng thở than - phần 21 Quyển sách kinh bất thường Ông Davidson qua tuần đầu của tháng Giêng một mình tại một thị trấn ở vùng quê.Nhiều hoàn cảnh phối hợp đã đưa ông vào quá trình diễn biến quyết định này. Họhàng gần gũi nhất của ông thì ra nước ngoài chơi thể thao, bạn bè sẵn sàng thay thếhọ thì bị bệnh truyền nhiễm gì đó. Phải tìm người khác thương tình mà giúp cho ôngthôi. Tuy nhiên ông nghĩ ai chẳng có cơ hội cho họ rồi, với lại nhiều lắm ta chỉphải chống đỡ mấy ngày là cùng, nhân dịp ta có thể bước đầu làm quen với giấy tờcủa Leventhorp. Ta cũng có thể dùng thời gian đi tới mấy nơi gần như Caulsford, làmquen hàng xóm láng giềng. Thế nào ta cũng phải xem di tích ngôi nhà Leventhorp vàcác ngôi mộ trong nhà thờ mới được. Ngày đầu đến khách sạn Swan ở Longbridge là một ngày mưa bão, ông chỉ ra đếncửa hàng thuốc lá. Ngày hôm sau tương đối sáng sủa, ông đi Gaulford, có vui hơn mộtchút, nhưng chẳng đưa lại kết quả gì. Ngày thứ ba quả là một viên ngọc trong nhữngngày đầu tháng Giêng, trời quá đẹp để mà ở nhà. Chủ khách sạn cho biết một phươngthức mà trong mùa hè các khách du lịch thường áp dụng để đi chơi. Đó là đi xe lửabuổi sáng về phía Tây, độ chừng hai trạm ga thôi, rồi xuống, đi bộ ngược trở lại, quathung lũng Tent, qua Stanford St Thomas và Stanford Magdalene, cả hai đều là nhữngngôi làng xinh đẹp. Ông chấp nhận kế hoạch này, và giờ đây ông đang ngồi trênchuyến tàu chín giờ bốn mươi lăm phút để tới Kingsbourne Junction, mở bản đồ vùngnày ra xem. Có mỗi một khách đồng hành là một ông già hút tẩu, có vẻ hay chuyện. Thế là ôngDavidson, sau khi đưa đẩy vài câu về thời tiết và trả lời về thời tiết, hỏi ông cụ đi cóxa không. Không thưa ông, sáng nay tôi đi không xa lắm, tôi tới nơi mà người ta gọi làKingsbourne Junction, cách đây một ga nữa thôi. Tôi cũng đi đến đó. Thế ạ? Thế ông có biết gì về vùng này không? Không. Tôi đi đến đó chỉ để dạo bộ ngược lại tới Longbridge, nhân thể nhìn ngắmcảnh vật đồng quê một chút. Ồ quả vậy, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời cho một quý ông đi dạo. Vâng, đúng thế. Sau khi đến Kingsbournce ông còn đi xa không? Không, đến Kingsbourne Junction là gần đến nơi. Tôi đi thăm cô con gái, sống ởBrockstone, từ Kingsbourne Junction đi bộ băng qua cánh đồng khoảng hai dặm. Chắctrên bản đồ có chỉ đấy. Để tôi xem, đây là Kingsbourne…tới Brockstone thì đi ngả nào? Theo hướngStanford ư? À, đây rồi, Brockstone Court, giữa một công viên. Sao không thấy làngnhỉ? Ông không thấy làng Brockstone được. Ở đấy chỉ có toà nhà đó với nhà thờ nhỏthôi. Nhà thờ nhỏ? À, có đánh dấu ở đây. Rất gần chỗ toà nhà. Vậy nó cũng ở thuộc toànhà ấy? Vâng gần lắm, cách mấy bước chân, thuộc về toà nhà ấy. Con gái tôi là vợ ngườigiữ nhà thờ mà, nó sống ở đó trông nom mọi thứ vì gia đình chủ toà nhà và nhà thờ nhỏnày ở xa mà. Gia đình họ không có ai ở đây ạ? Không, từ ít năm nay. Cụ già quý tộc ở đó khi tôi còn là một đứa trẻ, bà phu nhânsống lâu hơn, đến gần chín mươi tuổi. Bà ấy chết xong thì gia đình về ởWarwickshire, họ để lại cả khu đó, nhưng đại tá Wildman thỉnh thoảng về đi săn, anhchàng Clark là quản lý thì vài tuần về một lần xem tình hình, người trực tiếp coi giữ làchồng con gái tôi. Vậy thế ai sử dụng nhà thờ nhỏ? Dân quanh vùng chăng? Ồ, không, không ai sử dụng cả. Mà có ai đâu? Người quanh vùng thì đi lễ ở nhà thờStanford St Thomas, con rể tôi nay đi nhà thờ Kingsbourne, bởi vị quý tộc ở Stanford,ông ta có tay Gregory hát thánh ca khiến nó không thích, con rể tôi bảo là nghe con lừagià hí suốt cả tuần rồi, đến chủ nhật nó muốn nghe cái gì vui hơn. Đến đây ông giàche miệng cười Đó, con rể tôi nói vậy đấy. Nó bảo là nghe như lừa già kêu…xin thừanhận là đúng như vậy. Ông Davidson cũng cười rất tự nhiên, bụng nghĩ Brockstone và nhà thờ nhỏ có thểnằm trong chuyến đi bộ của mình được. Bản đồ chỉ ra rằng từ Brockstone có thể đixuyên qua thung lũng được Tent rất dễ dàng nếu theo đường Brockstone – Longbridge.Vì vậy chuyện vui với câu nói dí dỏm của anh con rể qua rồi, ông lại nhớ tới nhiệmvụ của mình, khẳng định cả Brockstone và nhà thờ nhỏ đều thuộc diện di tích cổ,ông già lại sẵn sàng đưa ông đi tới nơi ấy và con gái ông cũng vui lòng đưa ông đi thămthú mọi nơi. Nhưng chẳng có gì nhiều đâu ông ạ. Như hồi gia đình họ còn sống ở đây, các tấmgương đã được bọc lại, tranh, màn, thảm gấp lại hết. Tuy nhiên, ông vẫn có thể xemđược ít nhiều, vì con gái tôi thỉnh thoảng lại phải lật ra xem có bị nhậy cắn không. Cám ơn ông, tôi cũng chẳng cần xem những thứ đó lắm, chỉ cần cô ấy đưa tôi đithăm bên trong nhà thờ nhỏ, thế thôi. Ồ, thế thì được quá đi chứ, vì nó có chìa khoá mở, thỉnh thoảng vẫn vào quét bụimà. Phải nói một nhà thờ nhỏ rất đẹp. Con rể tôi bảo là nó rất thích nhà thờ ấy. Nếukhông phải nghe Gregory hát thánh ca. Tôi nghe con lừa già hí cả tuần rồi… đúngthế. Ông cụ lại mỉm cười. Đường băng qua cánh đồng để tới Brockstone rất tuyệt, đa phần nằm ở vùng caonhất trong khu, cảnh trí nhìn rộng, xung quanh nào những dãy núi, đồng cỏ, cánh đồngđã cày, nào rừng cây xanh thẳm, tận cùng khá đột ngột về phía bên phải nơi caonguyên nhìn xuống thung lũng là một con sông lớn ở mạn Tây. Cánh đồng cuối cùngmà họ đi qua có các bụi cây thấp vây quanh, chẳng mấy chốc họ đi xuống con đườngnhỏ khá dốc. Brockstone như nằm lọt vào trong một thung lũng hẹp. Rồi không lâu sauvừa thoáng nhìn thấy những ống khói lò sưởi bằng đá không còn tỏa khói và nhữngmái nhà lợp đá phiến ngay dưới chân, họ nhận ra mình đang chùi giày vào cửa sau củaBrockstone Court, mấy con chó nằm đâu không biết sủa ầm lên, bà Porter vội vàngchạy ra quát chúng im rồi chào cha và ông khách, mời họ vào nhà. Dĩ nhiên ông Davidson được dẫn đi thăm các phòng ốc của toà nhà, cho dù nó hoàntoàn không được sử dụng. Tranh, thảm, rèm, đồ đạc đêu được bọc kín hoặc cất vàomột chỗ, như cụ Avery nói. Sự khâm phục của ông bạn chúng ta chỉ nằm ở chỗ diệntích rộn ...

Tài liệu được xem nhiều: