Người nào dùng phần lớn thời gian của mình để đọc sách hay viết sách, dĩ nhiên đặc biệt chú ý đến các đống sách khi đi ngang qua chúng. Họ chẳng bao giờ qua một quầy sách, một hiệu sách, hoặc một giá sách trong phòng ngủ mà không đọc lấy một đầu đề sách, và nếu như họ đứng trước một thư viện lạ, chủ nhà khỏi phải lo làm gì để tiêu khiển cho họ. Việc xếp lại những bộ sách để lung tung vào cùng với nhau, dựng thẳng lại cái...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng thở than - phần 22 Mốc địa sản của láng giềng Người nào dùng phần lớn thời gian của mình để đọc sách hay viết sách, dĩ nhiênđặc biệt chú ý đến các đống sách khi đi ngang qua chúng. Họ chẳng bao giờ qua mộtquầy sách, một hiệu sách, hoặc một giá sách trong phòng ngủ mà không đọc lấy mộtđầu đề sách, và nếu như họ đứng trước một thư viện lạ, chủ nhà khỏi phải lo làm gìđể tiêu khiển cho họ. Việc xếp lại những bộ sách để lung tung vào cùng với nhau,dựng thẳng lại cái cuốn sách bị cô đầy tớ phủi bụi để ngổn ngang chồng chất lênnhau, đối với họ là một công việc đầy vui sướng. Tôi cũng sung sướng được làmnhững việc đó, và một lần vô tình, mở một trang sách khổ tám hồi thế kỷ mười tám raxem nó là cái gì và sau năm phút kết luận rằng đáng để chui vào một chỗ mà đọc, tôiđang ở vào một buổi trưa tháng Tám ẩm ướt ở toà nhà Betton court… Bạn mở đầu theo kiểu Victoria quá nhỉ? Tôi bảo Về sau vẫn tiếp tục như thếư? Bạn làm ơn nhớ cho bạn tôi nói, nhìn tôi qua cặp kính Tôi là một người thuộcthời đại Victoria từ lúc mới sanh và qua cả quá trình giáo dục, một cái cây Victoriakhông phải vô cớ được mong đợi sinh ra quả Victoria. Hơn nữa, bạn nên nhớ là mộtlượng lớn những sách thổ tả ấy – nhưng lại hay và đầy suy tưởng – toàn là viết vềthời Victoria hết Này nhé bạn tôi đặt mấy tờ bản thảo lên đùi bài viết The StrickenYears - Những năm tháng ấn tượng mạnh – này chẳng hạn, trong phụ trương văn họccủa tờ Thời Báo, viết khá đấy chứ, phải không? Dĩ nhiên là vậy rồi, nhưng, ồ, bạnđưa hộ đây cho tôi, ngay trên bàn cạnh chỗ bạn ấy. Tôi cứ tưởng bạn đọc cho tôi nghe những thử loại viết chứ tôi ngồi im bất độngnhưng, dĩ nhiên… Vâng, tôi biết, tôi sẽ đọc ngay đây, nhưng rồi sau đó sẽ chỉ cho bạn thấy tôi muốnnói gì. Tuy vậy, anh tôi nhặt mấy tờ giấy lên rồi đeo kính vào. …Ở tại Betton Court này, nơi mà từ nhiều thế hệ trước, hai thư viện của hai nhà ởnông thôn bị trộn lẫn vào nhau, chẳng con cháu nào chịu lọc ra hoặc bỏ đi nhữngquyển có hai bản. Tôi không có ý định nêu ra những sách quý hiếm, sách khổ lớn củaShakespeare đóng thành từng bộ khảo luận rất khéo léo, thận trọng hoặc đại loại nhưvậy mà chỉ muốn nêu ra một trắc nghiệm xảy đến cho tôi trong quá trình tìm tòi – mộttrải nghiệm khó giải thích cũng chẳng ăn nhập vào lịch trình cuộc sống hàng ngày củatôi chút nào. Như đã nói ở trên, tôi đang ở vào một buổi trưa tháng tám ẩm ướt, ấm áp và nhiềugió. Bên ngoài cửa sổ cây cối lay động, khóc than. Qua khe các cây cao là đồng quêxanh lục và vàng (ngôi nhà đứng trên sườn đồi) xa hơn là những ngọn đồi xanh bị mànmưa che phủ. Trên cao là những giải mây thấp nằm im lìm xem ra khó lòng di chuyểnvề phía Tây Bắc. Tôi dừng công việc của mình lại – nếu các bạn có thể gọi đó là côngviệc – vài phút ra đứng bên cửa sổ nhìn cảnh vật. Còn có mái rơm nhà ươm cây bênphải, mưa từ đó tuôn xuống, phía sau nó là tháp chuông nhà thờ vươn cao lên bầu trời.Cảnh trí đó giúp tôi tiếp tục công việc đang làm. Còn lâu trời mới hửng lên được. Thếlà tôi trở lại giá sách, nhắc ra một bộ tám chín quyển, đề chữ Luận văn ngắn đem rabàn xem cho kỹ. Đa số dưới thời nữ hoàng Anne. Nào là Thời hoà bình vừa qua, Thời chiến tranhvừa qua, Cách cư xử của quân Đồng minh, cũng có cả « Những bức thư gửi người họphội nghị tôn giáo », Những bài giảng đạo ở nhà thờ St Michael Queenhithe, Điều tra vềvụ buộc tội của ngài giáo chủ Winchester (có lẽ Winton thì đúng hơn) đối với giớităng lữ của mình v..v..toàn những việc rất sinh động hồi ấy, với lối văn cổ thật sắcsảo, chua cay khiến tôi mê mẩn ngồi đọc trong chiếc ghế bành bên cạnh cửa sổ vàmất nhiều thì giờ về chúng hơn dự định. Thời tiết ngày hôm ấy cũng làm tôi khá mệt.Đồng hồ nhà thờ điểm bốn giờ, thực sự mới có bốn giờ, hồi năm 1889 thắp sáng banngày không cần tiết kiệm lắm. Thế là tôi tiếp tục yên vị với công việc. Thoạt đầu lướt mắt qua mấy cuốn sáchnhỏ về chiến tranh, sau đó vui thích nhặt ra mấy quyển của Swift mà ông ta viết kháhay. Tuy nhiên mấy cuốn sách nhỏ về chiến tranh muốn đọc thì cần hiểu biết nhiềuhơn về địa lý nước Hoà Lan. Tôi quay lại vấn đề nhà thờ, đọc một số trang mà linhmục trưởng nhà thờ Canterbury có nói với Hội nâng cao kiến thức Cơ đốc giáo nhâncuộc họp kỷ niệm ngày thành lập năm 1711. Giờ đến một lá thư của một tu sĩ đượchưởng lộc Thánh thuộc giáo khu của giáo chủ C., tôi đã bắt đầu thấy uể oải, thành ranhìn vào câu sau đây suốt một lúc lâu không khỏi ngạc nhiên: Sự lợi dụng này (tôi nghĩ gọi như vậy là đúng) là điều tôi tin chắc ngài sẽ (nếu nhưngài biết) hết sức cố gắng giải quyết cho xong. Nhưng tôi tin là ngài không biết gì hơnvề nó ngoại trừ câu sau (lời của bài hát dân gian) Ai đi dạo ở Betton Wood . Cũng biết rằng vì sao nó cứ đi, cứ kêu thét lên hoài . Tôi ngồi thẳng dậy trong chiếc ghế bành, ngón tay lần từng chữ từng dòng để tinchắc mình đã đọc đúng. Không sai chút nào. Không còn gì tiếp theo nữa. Đoạn sau, đềtài thay đổi đột ngột Nhưng tôi đã nói đủ về mục này rồi những chữ mở đầu đoạnđó là như vậy. Cả cái tên của vị tu sĩ cũng không được nhắc đến, chỉ có hai chữ viếttắt đầu tên họ và thư này được in ở London. Các bí ẩn ở đây thuộc loại chẳng khiến mọi người quan tâm bao nhiêu. Đối với tôi,người đã khua khoắng khá nhiều trong các tác phẩm dân dã thì lại đặc biệt kích thích.Tôi quyết định phải tìm cho ra câu chuyện ẩn đàng sau, ít nhất cũng có cái may ở mộtđiểm, tức là lẽ ra đọc những dòng chữ này ở tận một thư viện đại học xa xôi, thì tôilại đang ở đúng Betton, chính tại hiện trường. Đồng hồ nhà thờ điểm năm giờ, sau đó là một tiếng cồng đơn độc. Tôi hiểu giờdùng trà đã đến, bèn đứng lên theo tiếng mời gọi. Chỉ có tôi và chủ toà nhà ở nhà. Anhbước vào ngay sau đó, người ướt sũng sau cuộc đi thăm đất đai cho biết nhiều tin tứcmới trong vùng. Mãi tôi mới hỏi được một câu là trong giáo khu có nơi nào tên làBetton Wood không. Betton Wood bạn tôi đáp Cách đây chừng một dặm, đúng trên đỉnh đồi Betton ...