Danh mục

Giếng thở than - phần 23

Số trang: 11      Loại file: doc      Dung lượng: 90.50 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thật thú vị biết bao khi được ngồi trong một toa xe lửa hạng nhất vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè khá dài của mình nhởn nhơ đi qua suốt cả một vùng quê xa lạ nào đó, ga nào cũng dừng lại. Trên đầu gối bạn mở ra một tấm bản đồ, bạn nhận ra những làng mạc ở bên phải cũng như bên trái bạn nhờ những tháp chuông nhà thờ. Bạn say mê cái tĩnh lặng tuyệt đối của mỗi ga nơi tàu đỗ, nó chỉ bị phá vỡ bởi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng thở than - phần 23 Cảnh nhìn từ một ngọn đồi Thật thú vị biết bao khi được ngồi trong một toa xe lửa hạng nhất vào ngày đầutiên của kỳ nghỉ hè khá dài của mình nhởn nhơ đi qua suốt cả một vùng quê xa lạ nàođó, ga nào cũng dừng lại. Trên đầu gối bạn mở ra một tấm bản đồ, bạn nhận ra nhữnglàng mạc ở bên phải cũng như bên trái bạn nhờ những tháp chuông nhà thờ. Bạn saymê cái tĩnh lặng tuyệt đối của mỗi ga nơi tàu đỗ, nó chỉ bị phá vỡ bởi tiếng chân ai lạoxạo trên lớp sỏi. Nhất là vào buổi chiều sau khi mặt trời đã lặn. Và người khách lữhành tôi đang hình dung trong tâm trí ấy chính là người đang nhàn tản ngồi trên mộtcon tàu như thế vào một buổi chiều vẫn còn ánh nắng của nửa cuối tháng Sáu. Ông ta đã đi sâu vào trong miền quê. Tôi không muốn tả chi tiết hơn, chỉ muốn nói,nếu ta chia nước Anh ra làm bốn phần, thì người bạn chúng ta ở vào góc Tây Nam. Ông là một người đeo đuổi sự nghiệp hàn lâm, kỳ dạy học vừa xong, nay trênđường đến thăm một người bạn nhiều tuổi hơn. Họ gặp nhau lần đầu tại một nơi tìmhiểu thông tin ở trên tỉnh và thấy có cùng sở thích và thói quen, họ mến nhau, kết quảlà nhà điền chủ nông thôn Rchards mời ông Fanshawe tới chơi. Hành trình trên tàu hoả kết thúc lúc năm giờ. Một người phu khuân vác vui vẻ nóivới Fanshawe là xe ra đón ông đã tới nhưng có việc phải đi xa hơn nửa dặm rồi sẽquay lại, phiền ông chờ một chút. Tuy nhiên, người phu khuân vác lại nói Vì ôngmang theo xe đạp, ông có thể đạp đến toà nhà được. Cứ đi thẳng con đường này rồi rẽtrái – chỉ độ hơn hai dặm là tới. Tôi sẽ lo đưa hành lý của ông lên xe sau. Xin lỗi đã nóivậy, nhưng tôi cho là buổi chiều quê đẹp như thế này mà đi một đoạn xe đạp thìtuyệt, thời tiết đang khô ráo để phơi rơm rạ mà. Đây, cái vé xe đạp của ông đây rồi.Vâng, xin cám ơn ông. Đường đi thì không thể nhầm được… Quả nhiên, chỉ hai dặm là đến toà nhà, đoạn đường cần thiết để sau một ngày ngồitàu xua tan được nỗi buồn ngủ và làm người ta khao khát dùng trà. Toà nhà vừa nhìnthấy đã cho người ta cảm giác một nơi nghỉ ngơi yên tĩnh sau bao buổi họp hành rồi tụtập với các bạn đồng nghiệp. Không cổ kính quá cũng không mới quá. Tường trát vữa,cửa sổ có khung kính trượt, nhiều cây cổ thụ, thảm cỏ mượt mà. Đó là cảnh vật xuấthiện trước mắt Fanshawe, khi ông theo con đường lên nhà. Điền chủ Richards, mộtngười đàn ông vạm vỡ trên sáu mươi tuổi đang chờ ông bên cổng, phấn khởi ra mặt. Trước hết hãy dùng trà đã, ông ta nói hay anh muốn uống thứ gì kéo dài hơn?Không? Thôi được, trà đã dọn sẵn trong vườn. Lại đây, người nhà cất xe đạp cho anhsau. Vào một ngày như thế này bao giờ tôi cũng dùng trà dưới gốc chanh bên dòngsuối. Không ai muốn đòi hỏi một nơi nào hay hơn để dùng trà. Chiều giữa mùa hạ cóbóng râm và hương chanh dưới gốc cây, trời mát, dòng suối cuồn cuộn chảy cách đóđộ năm mét. Chẳng ai muốn đứng lên nữa. Khoảng sáu giờ thì ông Richards đứng dậy,gõ tàn thuốc lá khỏi tẩu và bảo Này anh, trời khá mát mẻ hay ta đi dạo một chút , anhkhông phản đối chứ? Được, tôi đề nghị thế này nhé, ta băng qua công viên, lên đồi, từđây nhìn được khắp vùng. Ta đem theo bản đồ, tôi sẽ chỉ cho anh các nơi ở đây, anh đixe đạp cũng được, hay ta đi xe tùy anh thích vận động hay không. Nếu anh sẵn sàng,thì ta đi luôn, trở về khoảng tám giờ, thừa sức. Tôi sẵn sàng. Tôi thích cầm gậy. Anh có ống nhòm không? Ống nhòm của tôi tuầntrước cho một người bạn mượn, anh ta giờ đi nơi nào chẳng rõ, đem theo nó luôn. Ông Richards suy nghĩ Tôi có đấy, nhưng không phải thứ tôi vẫn dùng, chẳng hiểuanh dùng có hợp không. Cổ lắm rồi, nặng gấp đôi ống nhòm bây giờ. Anh dùng thìdùng, tuy nhiên anh sẽ là người mang nó chứ không phải tôi. À này anh uống gì saubữa tối nhỉ? Ông Fanshawe bảo là uống gì cũng được nhưng bị gạt đi thẳng thừng, cuối cùngtrên đường ra sảnh họ đã thoả thuận xong, ông Fanshawe cầm lấy cây gậy của mìnhcòn ông Richards sau khi cắn môi có vẻ suy nghĩ khá lung, mở ngăn kéo một chiếc bàntrong sảnh, lấy ra một cái chìa khóa đi tới một cái tủ sau tấm ngăn, mở ra, lấy một cáihộp trên ngăn tủ, đặt nó lên bàn. Ống nhòm trong này ông ta nói muốn mở phải cóthuật gì đó mà tôi quên mất. Anh thử xem. Ông Fanshawe đồng ý. Hộp không khóa,nhẵn, chắc và nặng, và có vẻ như muốn mở được phải ấn mạnh vào một chỗ nào đó.Ông tự nhủ Có vẻ như phải ấn vào một góc nào đó, mà sao góc nó sắc nhọn thếkhông biết. Ông vội đưa ngón tay lên miệng sau khi thử dùng sức ấn vào một gócthấp. Sao thế? Ông điền chủ hỏi. Còn sao nữa, cái hộp của Borgia này làm trầy cả da tay tôi, thật chết tiệt!Fanshawe bảo. Ông kia khúc khích cười Dù sao thì anh cũng mở được rồi còn gì. Phải, mở được rồi. Mấy khi tôi chịu mất một giọt máu vô ích. Đây ống nhòm đây,nặng thật đấy, như anh nói, nhưng tôi đủ sức mang. Nào, xong chưa? vị điền chủ hỏi Ta đi thôi. Qua vườn. Thế là họ ra đến công viên, nơi này dốc lên đồi, ngọn đồi mà từ trên tàu, Fanshaweđã nhìn thấy bao quát quang ...

Tài liệu được xem nhiều: