Danh mục

Giếng thở than - phần 24

Số trang: 10      Loại file: doc      Dung lượng: 108.50 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Có một nơi trên bờ biển phía Đông tôi muốn độc giả lưu ý, đó là Seaburgh. Cảnh trí không mấy khác với những gì tôi còn nhớ hồi là một đứa trẻ. Đầm lầy bị cắt ngang dọc bởi những con đê tận phía Nam, gợi cho chúng ta nhớ tới những chương đầu của quyển Great Expectations. Những cánh đồng bằng phẳng chạy tít lên phía Bắc tiếp giáp những bãi cây thạch nam, rồi thạch nam, linh sam và trên hết là kim tước, tiếp đến đất liền. Một con phố nằm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng thở than - phần 24 Cảnh cáo kẻ tò mò Có một nơi trên bờ biển phía Đông tôi muốn độc giả lưu ý, đó là Seaburgh. Cảnh tríkhông mấy khác với những gì tôi còn nhớ hồi là một đứa trẻ. Đầm lầy bị cắt ngangdọc bởi những con đê tận phía Nam, gợi cho chúng ta nhớ tới những chương đầu củaquyển Great Expectations. Những cánh đồng bằng phẳng chạy tít lên phía Bắc tiếpgiáp những bãi cây thạch nam, rồi thạch nam, linh sam và trên hết là kim tước, tiếpđến đất liền. Một con phố nằm dài dọc theo bờ biển, sau đó là một ngôi nhà thờ to,bằng đá lửa, phía Tây có một tháp chuông rộng và chắc chắn với một chùm sáu quảchuông. Tôi còn nhớ như in tiếng chuông ngân vào một sáng Chủ nhật của tháng Tám,khi mà cả hội chúng tôi chầm chậm theo con đường trắng xóa và đầy bụi leo lên đỉnhđồi nơi ngôi nhà thờ toạ lạc. tiếng chuông vào những ngày nóng như thế nghe láchcách như một nốt giáng âm, nhưng không khí dịu đi thì nghe nó lại êm ái hơn nhiều.Tàu hoả chạy tới ga cuối cùng ở tận đầu kia của con đường. Một cái cối xay gió vuitươi màu trắng đứng sừng sững trước mặt bạn trước khi bạn tới nhà ga, một cái cốixay gió nữa ở gần bãi đá cuội cuối phía Nam thành phố, ngoài ra còn nhiều cối xay giónữa trên những vùng đất cao hơn ở mạn Bắc. Nhiều mái nhà tranh rải rác đây đó,tường bằng gạch đỏ, mái lợp đá đen…Nhưng vì sao phải làm các bạn bận trí vớinhững chi tiết tầm thường như thế này? Thực tế chữ cứ trào lên ngòi bút của tôi mỗikhi tôi viết về Seaburgh. Tôi chỉ nên cho phép đúng những gì cần viết hiện lên trênmặt giấy mới phải. Ấy thế mà cứ quên hoài, chẳng uốn nắn câu văn chữ nghĩa gì cả. Giờ thì ta hãy rời biển và thành phố, qua nhà ga, rồi rẽ sang phải, tới con đườngtoàn cát song song với đường tàu, cứ theo đó mà đi bạn sẽ trèo lên một vùng đất khácao. Bên trái bạn (bạn đang đi về hướng Bắc) là cỏ thạch nam, bên phải (phía mặtbiển) là một vành đai toàn linh sam già cỗi, gió đánh tơi bời, trên ngọn thì rậm rạp,dưới tàn thì trông giống các cây hoang thường mọc ở bờ biển, từ tàu hoả nhìn rađường chân trời, nếu như bạn không biết, người ta sẽ bảo với bạn là chẳng mấy chốcsẽ ra đến bờ biển lộng gió. Phải, trên đỉnh ngọn đồi nhỏ ấy của tôi, một hàng linh sambứt ra, chạy tít xuống tận mặt biển, do có một doi đất cắt qua chỗ ấy. Tận cùng doiđất là một cái gò trông ra đồng cỏ xù xì, đỉnh gò có một búi linh sam bao phủ. Bạn cóthể ngồi đây trong một ngày xuân nóng nực, hài lòng ngắm biển xanh, cối xay giótrắng, nhà tranh màu đỏ, cỏ bóng lên màu lục, tháp chuông nhà thờ và xa hơn, mãi tậnphía Nam, một cái pháo đài cổ. Như đã nói trên, tôi bắt đầu biết Seaburgh từ khi còn nhỏ. Nhưng nhiều năm trôiqua đã khiến cho những hiểu biết lúc thiếu thời của tôi trở nên xa rời thực tế. Ấynhưng nó vẫn nằm trong niềm thương mến của tôi, mỗi câu chuyện về nó đều làm tôiquan tâm chú ý. Một trong những câu chuyện ấy đến với tôi ở một nơi hẻo lánh củaSeaburgh, một cách hoàn toàn vô tình, từ một người cho rằng tôi đủ xứng đáng vớilòng tin cậy của anh ta mà tâm sự hết mức. Tôi biết khá nhiều về miền này (lời anh ta). Mùa xuân tôi thường đến Seaburghchơi gôn và hay ở khách sạn Con Báo với một người bạn – tên là Henry Long, có lẽanh cũng quen – (Hơi hơi thôi, tôi nói) Chúng tôi thường lấy cả một phòng kháchnữa, rất vui anh ạ. Anh ấy giờ đây đã mất nên tôi chẳng buồn tới đó làm gì. Với lạisau một câu chuyện rất đặc biệt đã xảy đến với chúng tôi lần cuối cùng khi chúng tôiở đó, quả thật tôi không thiết trở lại đó chút nào. Hồi ấy là mùa xuân năm 19…, do may mắn nào không biết, chỉ có hai chúng tôitrong khách sạn. Bình thường các phòng chung không người, cho nên chúng tôi lấy làmlạ khi một chiều kia, sau bữa cơm tối, cửa phòng khách mở ra và một cái đầu thò vào.Chúng tôi biết anh chàng trẻ tuổi này, một nhân vật nhút nhát như thỏ đế, nom xanhxao thiếu máu, tóc vàng nhạt, mắt cũng nhạt màu, nhưng có vẻ hay đáo để. Cho nênkhi anh ta hỏi Xin lỗi các vi, đây là phòng riêng ạ? thì chúng tôi không càu nhàu, chỉbảo Vâng nhưng rồi Long – hay tôi cũng vậy – nói Mời anh cứ vào. Ồ, tôi vàođược ạ? Anh ta có vẻ nhẹ mình. Anh ta muốn có bạn, lại là người biết điều – khôngphải là loại trút cả lịch sử gia đình mình lên đầu anh – thành ra chúng tôi bảo anh ta cứtự nhiên. Dám chắc anh thấy các phòng khách khác trống trơn tôi nói. Phải, anh tathấy vậy, nhưng các ông tốt quá, v..v..Xong rồi, anh ta làm như đọc một quyểnsách . Long thì chơi trò kiên nhẫn, tôi thì mải viết lách. Sau một lúc tôi cảm thấy rõràng vị khách của chúng tôi bồn chồn, thần kinh bị kích động, lấy làm lạ, tôi bèn bỏbút giấy, quay lại nói chuyện với anh ta. Sau vài câu trao đổi, anh ta trở nên tin cậy Chắc các ông thấy tôi lạ lắm (anh tabắt đầu như vậy) nhưng thực tế tôi đang bị sốc quá. Tôi bèn gọi một thứ rượu, loạilàm cho người ta vui lên. Hầu bàn mang đồ uống vào làm gián đoạn ít phút (tôi có cảmgiác khi cửa mở anh ta giật nảy người) sau đó anh ta lại trở lại nỗi buồn phiền của ...

Tài liệu được xem nhiều: