Ai đã từng đi qua miền đông nước Anh đêu biết những ngôi nhà thôn quê nho nhỏ rải rác khắp nơi: những ngôi nhà khá ẩm thấp thường xây theo kiểu Ý, bao quanh là công viên độ tám mươi đến một trăm mẫu tây. Đối với tôi bao giờ chúng cũng có sức hấp dẫn mạnh mẽ, cái hàng rào xám bằng những thanh gỗ sồi, các cây cao quý phái, ao hồ với thảm lau sậy, xa xa là cánh rừng. Tôi cũng thích cái cổng có cột chống – có lẽ dính liền vào một ngôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng thở than -phần 4 Cây tần bì Ai đã từng đi qua miền đông nước Anh đêu biết những ngôi nhà thôn quê nho nhỏrải rác khắp nơi: những ngôi nhà khá ẩm thấp thường xây theo kiểu Ý, bao quanh làcông viên độ tám mươi đến một trăm mẫu tây. Đối với tôi bao giờ chúng cũng có sứchấp dẫn mạnh mẽ, cái hàng rào xám bằng những thanh gỗ sồi, các cây cao quý phái, aohồ với thảm lau sậy, xa xa là cánh rừng. Tôi cũng thích cái cổng có cột chống – có lẽdính liền vào một ngôi nhà gạch đỏ xây từ thời nữ hoàng Anne, mặt trước trát vữa,khiến nó sánh được với phong cách Hy Lạp cuối thế kỷ mười tám, bên trong là sảnhcao lên tận mái nhà có cá hành lang chạy quanh với một chiếc đàn organ nhỏ. Tôi cũngthích cả thư viện của nó trong có từ Thánh Kinh thế kỷ mười ba đến tác phẩm củaShakespeare in giấy khổ bốn. Dĩ nhiên tôi thich cả những bức tranh phần lớn hìnhdung cuộc sống trong những ngôi nhà ấy lúc mới xây, thời đã có ống dẫn nước, chủđất đã khá giả, và ngay cả bây giờ, nhiều tiền nhiều thị hiếu khác nhau, cuộc sốngnhiều thú vị. Bản thân tôi cũng muốn có một ngôi nhà như vậy ở thôn quê. Và đủ tiềnbảo trì nó, thỉnh thoảng đưa bạn bè đến vui chơi một cách khiêm tốn. Nhưng tôi lạc đề mất rồi. Tôi có nhiệm vụ phải kể các bạn nghe những chuyệnxảy ra trong một ngôi thái ấp giống như thế. Đó là Castringham Hall ở vùng Suffolk.Từ thời có câu chuyện kể của tôi đến nay, ngôi nhà đã được sửa chữa nhiều lần,nhưng những nét chính tôi mô tả trên kia thì vẫn vậy – cổng kiểu Ý, bốn khối nhà màutrắng, trong nhà cổ hơn ở ngoài, công viên được bao quanh bởi một dải đất có nhiềucây to, và có cái ao. Vẻ khác biệt với hàng tá ngôi nhà khác không còn. Nhìn từ phíacông viên vào, bạn sẽ thấy một cây tần bì cổ đại mọc cách tường độ sáu mét, cành lágần như chạm vào nhà. Tôi cho là nó đã mọc ở đó kể từ thời ngôi nhà không còn làmột pháo đài, hào chung quanh được lấp đi, nhà xâytheo kiểu thời nữ hoàng Elizabeth.Kiểu gì thì nhà cũng gần bằng kích thước hồi năm 1690. Trong cái năm kể trên, trong vùng ngôi nhà toạ lạc, có nhiều vụ xử án các mụ phùthuỷ. Chắc còn rất lâu ta mới có thể đánh giá đúng các lý do – nếu có – nằm tận gốcrễ nỗi sợ phù thuỷ của toàn thế giới. Cũng có thể những người bị kết tội thực sự chorằng họ có quyền lực bất thường, hoặc giả ít nhất không có quyền thì cũng có ý chígây chuyện ác độc cho hàng xóm, hoặc giả nhiều lời thú tội bị những kẻ tàn ác đi sănlùng phù thủy bẻ quẹo đi – tôi cho là có rất nhiều vấn đề chưa giải quyết được.Chuyện kể sau đây làm tôi bối rối, không thể hoàn toàn cho là chuyện bịa đặt. Xinđược để độc giả tự đánh giá. Catringham đã cống hiến một nạn nhân cho việc bị kết tội hoả thiêu. Tên bà này làMothersole, khác với các bà phù thuỷ trong các làng khác chỉ ở chỗ sống sung túc hơnvà có vị trí gây ảnh hưởng nhiều hơn. Các trại chủ trong giáo khu tìm hết cách gỡ tộicho bà, cố hết sức chứng thực tính cách bà và khá lo lắng cho sự tuyên án của Toà. Nhưng tai hoạ chết người cho bà lại do chứng cứ mà ông chủ Castringham Hall nêura – ông Mathew Fell. Ông khai đã nhiều lần từ cửa sổ nhìn vào đêm trăng sáng thấy bàtỉa những cành con của cây tần bì gần ngôi nhà. Bà trèo lên các cành cây, mặc mỗichiếc áo sơ mi, cắt những cành nhỏ với một con dao cong rất đặc biệt, miệng lẩmbẩm cái gì đó. Lần nào ngài Mathew cũng tìm cách bắt lấy bà ta nhưng chỉ một tiếngđộng nhỏ của ông, bà biết ngay vội vàng trèo xuống, chạy rất nhanh về phía làng. Đêm thứ ba, chạy theo không kịp, ông đến tận nhà bà Mothersole, đập cửa đếnmười lăm phút mới thấy bà ta ra, rất giận dữ và có vẻ buồn ngủ như vừa mới ra khỏigiường, thành ra chẳng biết giải thích việc đến thăm của mình như thế nào. Chủ yếu dựa vào chứng cứ này, tuy các thành viên trong giáo khu còn đưa ra nhiềuđiều không đáng chú ý bằng, bà Mothersole đã bị kết tội chết. Toà xử được một tuầnthì bà bị treo cổ cùng sáu người không may nữa, ở Bury St Edmunds. Ngài Mathew Fell, lúc đó là phó Quận trưởng, chứng kiến cuộc hành hình. Hôm đólà một sáng tháng ba sương mù ẩm ướt, xe bò leo dốc lên ngọn đồi mọc cỏ dại ở bênngoài Northgate nơi có giá treo cổ. Những nạn nhân khác trông hờ hững hoặc vô cùngđau khổ, riêng bà Mothersole, sống cũng như chết, lại trong tâm trạng khác hẳn. Nỗigiận dữ như thuốc độc của bà, theo một phóng viên nói lại, đã ảnh hưởng lớn đếnnhững người đứng xem – ngay cả người phụ trách việc treo cổ - và về sau nhữngngười này cũng khẳng định bà thể hiện hình ảnh sống của một mụ điên. Mặt khôngchống đối người thi hành pháp luật, bà nhìn những bàn tay chạm vào người bà với vẻnham hiểm và ác độc đến mức một trong số họ sau này bảo đảm với tôi rằng còn sợhãi trong người đến sáu tháng sau mỗi khi nhớ lại. Tuy nhiên, nghe nói là bà ta đã nói những lời có vẻ vô nghĩa như sau Khách sẽ tớithăm ngôi nhà, những lời này được khe khẽ nhắc đi nhắc lại mấy lần. Ngài MathewFell không phải là không cảm động trước thái độ của người đàn bà. Ông nói chuyện ...