Danh mục

Giếng thở than - phần 5

Số trang: 9      Loại file: doc      Dung lượng: 78.50 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trong số các thị trấn của Jutland, Viborg có vị trí quan trọng. Nó là nơi có toà giám mục, một nhà thờ hầu như mới xây nhưng rất đẹp, một khu vườn duyên dáng, một cái hồ tuyệt vời với rất nhiều cỏ. Gần đó là Maild, một trong những vùng đẹp nhất Đan Mạch, xa hơn chút nữa là Finderup, nơi Marsk Stig ám sát vua Erik Gripping vào ngày thánh Ceilia năm 1286. năm mươi sáu vết chày đầu sắt hình vuông được tìm thấy trên sọ Erik khi mộ ông được...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng thở than - phần 5 Con số 13 Trong số các thị trấn của Jutland, Viborg có vị trí quan trọng. Nó là nơi có toà giámmục, một nhà thờ hầu như mới xây nhưng rất đẹp, một khu vườn duyên dáng, một cáihồ tuyệt vời với rất nhiều cỏ. Gần đó là Maild, một trong những vùng đẹp nhất ĐanMạch, xa hơn chút nữa là Finderup, nơi Marsk Stig ám sát vua Erik Gripping vào ngàythánh Ceilia năm 1286. năm mươi sáu vết chày đầu sắt hình vuông được tìm thấy trênsọ Erik khi mộ ông được khai quật vào thế kỷ mười bảy. Nhưng thôi, tôi có viết sáchhướng dẫn du lịch đâu nhỉ. Viborg có nhiều khách sạn khá, Preisler s và Phượng Hoàng là hai nơi ở được.Nhưng ông anh họ tôi qua kinh nghiệm mà tôi sẽ kể cho các bạn nghe sau đây, lần đầutiên đến thăm Viborg, lại ở khách sạn Sư Tử Vàng. Suốt từ đó đến nay ông không trởlại đó lần nào nữa, lý do vì sao thì những trang sau đây sẽ cho các bạn biết. Sư Tử Vàng là một trong số ít ngôi nhà không bị thiêu huỷ do hoả hoạn năm 1726,một trận hoả hoạn thiêu trụi cả nhà thờ, nhà Sognekirke, nhà Raadhuus và nhiều nhàcổ rất hay. Khách sạn là một toà nhà gạch – có nghĩa mặt trước bằng gạch, đầu hồi cónhững bậc tam cấp hình con quạ, trên cửa ra vào có viết cả một bài văn, tuy nhiên cáisân nơi xe buýt nhỏ đi vào thì đen và trắng như một cái lồng bằng gỗ và thạch cao. Mặt trời đang lặn khi anh tôi tới cửa khách sạn, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt tiềnbề thế của ngôi nhà. Anh tôi thích thú cái vẻ cổ kính của nơi này lắm, tự hứa sẽ sốngqua một thời gian thật hài lòng và thú vị trong ngôi quán đặc trưng của Jutland này. Công việc đưa ông Anderson đến Viborg không phải công việc theo nghĩa thôngthường. Ông đang nghiên cứu về lịch sử Nhà thờ Đan Mạch, ông được biết tạiRigsarkir ở Viborg có nhiều giấy tờ thoát khỏi nạn cháy, trong có nói đến những ngàycuối cùng của Thiên Chúa giáo La mã ở nước này. Vì vậy ông định ở đây một thời giantương đối lâu – hai hoặc ba tuần để xem và sao chụp các giấy tờ đó. Ông hy vọngquán Sư Tử Vàng có thể cho ông một buồng khá rộng vừa làm phòng ngủ, vừa làmphòng làm việc. Ông giải thích yêu cầu này cho chủ quán, ông này nghĩ một lát rồi đềnghị tốt nhất khách nên tự đi xem, vừa ý phòng rộng nào trên gác thì chọn lấy. Tầng trên thì phải leo gác nhiều sau một ngày làm việc, tầng ba không có phòngrộng như yêu cầu, nhưng tầng hai có thể chọn một trong hai hoặc ba phòng có kíchthước phù hợp. Ông chủ quán giới thiệu phòng 17 nhưng ông Anderson thấy cửa sổ nhìn ra bứctường trơ trụi của nhà bên cạnh, buổi tối sẽ rất tối. Phòng 12 hay 14 thì hơn vì cả haitrông xuống đường phố, ánh đèn rực rỡ buổi tối và quang cảnh bên ngoài sẽ bù đắplại cho ông sự ồn ào của phố phường. Cuối cùng ông chọn số 12. Giống các buồng bên, nó có ba cửa sổ, tất cả hướng ramột phía, buồng khá cao và lạnh một cách bất thường, dĩ nhiên không có lò sưởinhưng có một cái lò than khá cổ kính rất đẹp mắt, bằng sắt chạm trổ, một bên có hìnhAbraham hy sinh Isaac vbdòng chữ Mug Mose, Cap.22 ở phía trên. Trong phòng chẳngcó gì đáng chú ý ngoài một bức tranh in cổ kính, miêu tả cảnh thị trấn năm 1820. Giờ ăn tối đã đến, Anderson vừa tắm rửa mát mẻ, ông xuống cầu thang trước khichuông gọi. Ông tranh thủ xem bảng danh sách các khách cùng ở trọ. Thường ở ĐanMạch tên khách được kẻ trên một cái bảng to, chia từng cột, từng hàng, mỗi hàng ởđầu là số phòng. Danh sách chẳng có gì hấp dẫn. Một luật sư người Đức, một ngườiđi chào hàng từ Copenhagen. Chỉ có mỗi một điểm duy nhất khiến người ta phải nghĩngợi đôi chút là trong liệt kê các phòng không có số 13, Anderson đã để ý trong nhiềukhách sạn khác ở Đan Mạch cũng vậy. Ông không hiểu tại sao cái con số đặc biệt ấy,bình thường như thế mà lại có sức mạnh lan rộng khiến người ta bỏ không dám đánhsố, ông quyết định sẽ hỏi ông chủ xem các chủ quán giống như ông ta và bản thân ôngta đã bao giờ gặp khách hàng không chịu ở phòng 13 hay chưa. Ông anh chẳng có gì để kể với tôi về buổi ăn tối hôm ấy (tôi kể ở đây là theonhững gì ông ấy kể cho tôi nghe) cũng như lúc về buồng thu xếp quần áo, đồ đạc,giấy tờ. Tới mười một giờ ông quyết định đi ngủ, nhưng ông cũng như nhiều ngườikhác thời nay trước khi đi ngủ phải đọc vài trang sách, ông nhớ ra quyển sách đangđọc dở trên xe lửa mà ông đặc biệt thích đọc lúc này lại ở trong túi áo khoác treo bênngoài phòng ăn dưới nhà. Chạy xuống lấy lên mất một lúc, hành lang thì tối, thành ra tìm đến cửa phòng mìnhkhông dễ dàng gì. Nhưng rồi đến nơi quay quả đấm thì cửa không mở và nghe tiếngđộng vội vã đi tới cánh cửa từ bên trong. Ông mở nhầm cửa rồi! vậy là phòng ông ởbên phải hay bên trái cánh cửa này. Nhìn lên trên: phòng 13. Phòng ông ở bên trái, quảvậy. Vào giường ít phút và đọc được vài trang sách rồi tắt đèn đi ngủ, ông mới sựcnhớ ra tên chiếc bảng đen của khách sạn làm gì có phòng 13? ấy thế nhưng vẫn cóphòng 13 trong khách sạn. Ông rất tiếc đã không chọn phòng này, làm như vậy có khigiúp cho ông ...

Tài liệu được xem nhiều: