Danh mục

Giếng thở than - phần 7

Số trang: 11      Loại file: doc      Dung lượng: 116.50 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

"Thưa giáo sư, học kỳ đã hết, có lẽ ông sắp đi xa, phải không ạ?" một người, không phải nhân vật trong chuyện này, hỏi vị giáo sư về Bản thể học khi hai người ngồi xuống cạnh nhau trong bữa tiệc ở gian phòng hiếu khách của Đại học St James. Vị giáo sư trẻ, ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, nói năng chính xác. "Vâng" ông ta nói "bạn bè tôi đợt này định hướng dẫn tôi chơi gôn, tôi định đi ra bờ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng thở than - phần 7 Còi ơi, Ta sẽ đến với mi, Chú bé của ta. Thưa giáo sư, học kỳ đã hết, có lẽ ông sắp đi xa, phải không ạ? một người,không phải nhân vật trong chuyện này, hỏi vị giáo sư về Bản thể học khi hai ngườingồi xuống cạnh nhau trong bữa tiệc ở gian phòng hiếu khách của Đại học St James. Vị giáo sư trẻ, ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, nói năng chính xác. Vâng ông ta nói bạn bè tôi đợt này định hướng dẫn tôi chơi gôn, tôi định đi ra bờbiển phía Đông – thực tế là Burnstow (dám chắc ông biết nơi này) độ một tuần haymười ngày để tập gôn cho khá lên. Mai tôi đi. Ồ, Parkins người ngồi cạnh ông phía bên kia nói anh đi Burnstow thì thử đếnthăm nơi mà xưa kia là giáo đường của các hiệp sĩ Templars [1] xem sao, anh cho tôibiết có đáng đào lên một chút để khảo cổ mùa hè này không nhé Các bạn có thể hình dung đây là một người theo đuổi khảo cổ học, ta không cầnbiết chức vị và tên tuổi vì chỉ xuất hiện ở đoạn đầu này mà thôi. Nhất định rồi giáo sư Parkins đáp anh cứ mô tả cho tôi biết nơi này ở chỗ nào, tôisẽ cố cho anh một ý niệm về sự thể ra sao khi tôi trở về, hoặc tôi sẽ viết cho anh vềnó, chỉ cần anh cho hay anh muốn đến đâu? Cám ơn anh, chẳng phải viết ra đâu. Chẳng là tôi đang nghĩ đến việc chuyển cảgia đình về hướng Long, và sực nhớ ra rất ít giáo đường Anh được vẽ bản đồ đâu rađó thành ra biết đâu tôi có cơ hội làm một điều gì đó, hữu ích dựa trên những ngày xaxưa. Vị giáo sư khịt mũi trước ý nghĩ việc vẽ bản đồ một giáo đường thời xưa có thểđem lại ích lợi. Người kia nói tiếp: Địa điểm này – tôi rất nghi không biết hiện còn vết tích gì đó trên mặt đất không –giờ hẳn phải rất gần bãi biển. Biển đã ăn vào đất liền khá sâu ở riêng rẻ bờ biển Tâynhư anh biết đấy. Theo như bản đồ, tôi cho là cách quán Globe ba phần tư dặm, cáiquán ở tận cùng mạn Bắc thị trấn ấy. Thế anh đến đó sẽ ở đâu? Thì ở quán Globe chứ đâu! Parkins nói Tôi đã đặt phòng ở đó. Biết ở đâu được,phần lớn nhà cho thuê đóng cửa vào mùa đông, và người ta nói cỡ tôi muốn toàn làphòng hai giường cả, bỏ bớt giường ra không biết xếp vào chỗ nào, v..v..Tuy nhiên tôivẫn cần một buồng khá rộng vì tôi mang theo nhiều sách vở, định tiện thể làm một sốcông việc, và mặc dù chẳng hình dung được mình có thêm một chiếc giường trống đểlàm gì, chưa nói đến hai, trong những lúc gọi là làm công việc nghiên cứu.Nhưng thôi,trong thời gian ấy mà, gọi là sống tạm. Parkins, có thêm một giường trong phòng mà ông cho là sống cho qua ngày đoạntháng? một nhân vật chất phác ngồi đối diện nói Để tôi xuống đó ở một vài ngày,làm bạn cùng với ông. Vị giáo sư run nhưng cố cười xã giao. Rogers, mời anh cứ việc xuống, còn gì hơn, chỉ sợ anh không chịu thôi, anh khôngchơi gôn, đúng không? Không, nhờ Trời! ông Rogers cục mịch đáp. Những lúc không viết lách, tôi ở ngoài sân gôn, anh ở nhà một mình chán chết! Ồ, tôi cũng chưa biết, thế nào ở nơi đó chẳng có người tôi quen, nhưng dĩ nhiên,Parkins, nếu không thích anh cứ nói thật nhé, tôi không tự ái đâu. Sự thật, như anh vẫnbảo chúng tôi, không bao giờ làm mếch lòng ai. Quả thật Parkins là người hết sức lễ phép nhưng cũng vô cùng chân thật. Rogers đãđánh trúng vào tính cách này. Trong lòng Parkins mâu thuẫn đang giằng xé, mất độ mộtlát mới trả lời được. Rogers, nếu anh muốn biết sự thực thì để tôi xem căn phòng có đủ rộng cho haingười ở thoải mái không đã, vả lại để xem (sở dĩ tôi nói vì anh cứ thúc ép tôi) anh cógây trở ngại gì cho công việc của tôi không Rogers cười to. Parkins! Xin hứa không làm trở ngại công việc của anh, anh đừng lo. Không, anhmà không muốn, tôi sẽ không đến đâu, nhưng tôi nghĩ ít nhất thì tôi cũng giữ cho makhỏi vào phòng anh. Nói đến đây ông ta nháy mắt và thúc khuỷu tay vào người bên cạnh. Parkins có lẽtrông thấy, đỏ mặt lên. Xin lỗi Parkins, Rogers nói tiếp tôi không nên nói vậy. Tôi biết anh không thích aikhinh suất trong những vấn đề như thế. Phải, Parkins nói nhân tiện anh đã nói thì tôi cũng thừa nhận luôn là tôi khôngthích ai nói một cách khinh suất đến cái thứ mà anh gọi là ma. Một người ở cương vịtôi ông ta nói tiếp, hơi cao giọng không thể được coi là thận trọng khi tỏ ra ủng hộ những niềm tin vào đề tài đó.Anh đã biết đấy, Rogers, hẳn là anh phải biết chứ, bởi có bao giờ tôi giấu giếm nhữngquan điểm của mình đâu… Không, quả là anh không giấu Rogers nói, giọng nhỏ nhẹ. Tôi cho là nếu như nhượng bộ hoặc gần như nhượng bộ quan điểm rằng nhữngthứ đó có thể vẫn tồn tại thì chẳng khác nào từ bỏ những gì tôi vẫn cho là thiêng liêngnhất. Nhưng có lẽ tôi không thành công trong việc làm cho anh chú ý thì phải Hoàn toàn chú ý thì đúng hơn, như Dr. Blimber đã nói Rogers ngắt lời, muốn lờinói của mình thật chính xác nhưng xin lỗi Parkins, tôi đã làm anh ngừng lời Không, không đâu Parkins nói Tôi không nhớ Blimber, có lẽ ông ta sống trướcthời đại tôi. Nhưng tôi không cần nói thêm. Anh quá hiểu tôi nói gì. Vâng, vâng Rogers v ...

Tài liệu được xem nhiều: