Hai người đàn ông ngồi trong phòng hút thuốc lá, nói chuyện với nhau về những ngày học ở trường tư thục. "Ở trường chúng tôi ấy mà" A. nói "chúng tôi có một vết chân ma trên cầu thang. Ồ, cũng chẳng có gì thuyết phục lắm. Chỉ là vết một chiếc giày, với một ngón chân, nếu như tôi nhớ đúng. Cầu thang bằng đá. Tôi chưa bao giờ nghe chuyện gì như thế. Nghĩ lại kể cũng kỳ thật. sao người ta lại cứ bịa ra thế nhỉ?" ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng thở than - phần 9 Một chuyện ở Trường học Hai người đàn ông ngồi trong phòng hút thuốc lá, nói chuyện với nhau về nhữngngày học ở trường tư thục. Ở trường chúng tôi ấy mà A. nói chúng tôi có một vết chân ma trên cầu thang. Ồ,cũng chẳng có gì thuyết phục lắm. Chỉ là vết một chiếc giày, với một ngón chân, nếunhư tôi nhớ đúng. Cầu thang bằng đá. Tôi chưa bao giờ nghe chuyện gì như thế. Nghĩlại kể cũng kỳ thật. sao người ta lại cứ bịa ra thế nhỉ? Với học trò thì chẳng biết thế nào mà nói. Chúng có huyền thoại của chúng. Này,có thể là đề tài cho anh đó. Truyện Dân Gian ở các trường tư thục. Phải, nhưng cũng chẳng nhiều lắm đâu. Nếu cứ nghiên cứu riêng chủ đề machẳng hạn, anh sẽ thấy những chuyện mà bọn học trò trường tư kể cho nhau nghehầu hết là những chuyện cô đọng lại từ các truyện trong sách cả thôi Những sách bây giờ như là của Strand và Peanut đều rút ra từ nơi khác cả Còn nghi ngờ gì nữa, thời tôi thì những chuyện đó không có và không được nghĩđến như vậy đâu. Để tôi xem có nhớ một số chất liệu cho chuyện ma mà người ta haykể không nhé. Trước hết, có ngôi nhà, trong có một phòng mà một nhóm người tìnhnguyện ở qua đêm, sáng hôm sau người nào cũng được tìm thấy đang quỳ trong mộtgóc, chỉ kịp nói mỗi một câu Tôi đã nhìn thấy nó là lăn đùng ra chết Có phải ngôi nhà ở Berkeley Square không? Đúng đấy. Lại có một người nghe tiếng động ở ngoài hành lang, mở cửa ra thấymột người đang bò bằng cả chân tiến lại phía mình, một con mắt lủng loẳng trên mặt.Ngoài ra…để tôi nghĩ đã. À, phải rồi! Căn phòng trong có một người đàn ông chết trêngiường, trán có in hình móng ngựa và trên sàn nhà còn nhiều hình móng ngựa khác,chẳng hiểu tại sao lại còn có một bà đến đêm đóng cửa phòng đi ngủ - ở trong mộtngôi nhà lạ - nghe tiếng nói khe khẽ vẳng ra từ những tấm màn che giường Nào tađóng cửa lại đi! Cùng thức đêm nay. Không chuyện nào trong số đó đưa đến giảithích hay kết luận nào cả. Chẳng hiểu những chuyện ấy bây giờ có còn hay không? Ồ, vẫn có đấy – các tạp chí còn thêm thắt vào nữa, như tôi đã nói. Thế ông đã baogiờ nghe nói có một con ma thật sự tại một trường tư thục chưa nhỉ? Tôi cho là chưa,chưa ai ngoài tôi vô tình gặp chuyện đó. Theo như anh nói thì mỗi mình anh gặp chuyện đó thôi chứ gì? Tôi cũng không biết. Nhưng trong đầu tôi vẫn nhớ nguyên câu chuyện xảy ra bamươi năm về trước, tôi không biết giải thích ra sao Trường tôi ở gần London, đó là một toà nhà rộng, lối cổ, một toà nhà màu trắng,chung quanh là đất đai rất rộng. Vườn có những cây tuyết tùng cao to như người tathường thấy trong nhiều khu vườn cổ ở thung lũng Thames, ba bốn khu đất dùng làmsân chơi cho chúng tôi và có những cây du từ lâu đời. Theo tôi đây là một nơi rất hấpdẫn, nhưng bọn học trò con trai mấy khi thừa nhận trường chúng chỉ có những thứ tàmtạm! Tôi đến trường vào tháng Chín, không sau năm 1870 bao lâu, trong số hoặc trò đếnhọc cùng ngày với tôi có một cậu người vùng cao nguyên, tôi sẽ gọi tên là Mc Leod.Chẳng cần mất thì giờ mô tả làm gì, chỉ biết tôi rất thân với cậu ta, cậu ta chẳng có gìđặc biệt nhưng hợp với tôi Trường to, có từ 120 đến 130 học sinh theo quy định vì vậy cần khá nhiều thầygiáo, và các thầy giáo thường thay đổi luôn Vào một học kỳ nào đó – thứ ba hoặc thứ tư – của tuần, một thầy giáo mới đượcchuyển đến, tên là Sampson, người dong dỏng, mập mạp, nước da trắng nhợt với bộrâu đen. Chúng tôi thích thầy lắm. Thầy đã du lịch nhiều nơi, thầy kể chúng tôi nghenhiều chuyện vui trong những buổi đi dạo, ai cũng mong được đi gần thầy để nghecho rõ. Tôi còn nhớ - suốt từ đó đến nay, bây giờ tôi mới nhớ lại – thầy có một vật rấtduyên trên sợi dây đồng hồ làm tôi chú ý. Thầy cho tôi xem: nó như một đồng vàngByzantine, một bên có đắp nổi hình một ông vua nào đó, một bên do dùng nhiều đãnhẵn thín, chính thầy tự khắc lên đó mấy chữ tên đầu của mình: G.W.S., cùng vớingày tháng 24-7-1865. Tôi còn nhớ rõ lắm, thầy bảo là kiếm được ở Constanthinople,cỡ bằng đồng florine hoặc to hơn. Chuyện kỳ quặc đó là như thế này. Thầy Sampsondạy tôi ngữ pháp La tinh. Một phương pháp thầy ưa chuộng – có lẽ phương pháp đórất tốt – là cho chúng tôi tự đặt một câu minh hoạ quy luật về ngữ pháp thầy vừa dạy.Dĩ nhiên đây cũng lại là dịp cho những học sinh dốt có cơ hội láo xược – biết baochuyện như vậy đã xảy ra ở các trường. Nhưng Sampson rất nghiêm, chúng tôi khôngdám chơi nhả. Hôm ấy thầy dạy chúng tôi chia động từ nhớ tiếng La tinh, thầy ralệnh cho chúng tôi mỗi người tự đặt một câu với động từ memini – nhớ. Tôi nhớchẳng hạn. Hầu hết chúng tôi đặt những câu đơn giản. Tôi còn nhớ cha tôi, Nó nhớlại quyển sách của nó hoặc đại loại như vậy, chẳng hay ho gì như thế, phải nói rấtnhiều đứa đặt câu Tôi nhớ quyển sách của tôi, vân vân, nhưng cậu bạn của tôi làLeod thì lại cố nghĩ một câu gì phức tạp hơn thế. Hầu hết bọn tôi chỉ muốn làm choxong để còn làm việc khác, do đó có đứa đá vào chân cậu ...