Sinh tại: Làm việc: London, Anh Thông điệp của họ thật dứt khoát: "Chúng tôi muốn để trào ra máu, trí não và tinh dịch của chúng tôi trong cuộc sống của chúng tôi - tìm kiếm một ý nghĩa và mục đích mới cho cuộc sống." Mặc dầu khó có thể nói một ý nghĩa mới có thể là cái gì, nhưng hiển nhiên là Gilbert & George cho rằng họ có thể tìm thấy nó trong những chất liệu của cơ thể. Phân, nước tiểu, máu, tinh dịch, nước mắt -- bất kỳ cái gì mà cơ thể...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gilbert & George Gilbert & George (-) Sinh tại: Làm việc: London, Anh Thông điệp của họ thật dứt khoát: Chúng tôi muốn để trào ra máu, trí nãovà tinh dịch của chúng tôi trong cuộc sống của chúng tôi - tìm kiếm một ý nghĩavà mục đích mới cho cuộc sống. Mặc dầu khó có thể nói một ý nghĩa mới có thểlà cái gì, nhưng hiển nhiên là Gilbert & George cho rằng họ có thể tìm thấy nótrong những chất liệu của cơ thể. Phân, nước tiểu, máu, tinh dịch, nước mắt -- bấtkỳ cái gì mà cơ thể tiết ra hoặc bài tiết ra -- che đậy những những chân lý sâu sắccủa sinh học. Nhưng những chân lý này không chỉ là của sinh học. Gilbert &George đào sâu nghiên cứu những chất thải của cơ thể để tìm kiếm những chân lýcủa tinh thần: những chất thải, họ tin rằng, chứa đựng những bản chất thần thánh.Dự án nghệ thuật của họ, vì thế, đã tiết lộ những bản chất này với thể giới. Như họnói: Chúng tôi không cố phản ánh xã hội; chúng tôi cố gắng để tạo ra một xã hộimới. Có vẻ rằng họ đã hiểu thấu mục đích đạo đức ngay khi họ bắt đầu sự nghiệpnghệ thuật. Năm 1969 họ đã gửi những tấm thiệp đến hơn 300 nhân vật của thếgiới nghệ thuật, mô tả họ đang nhìn đăm đắm ra ngoài một cửa sổ ở thành phốLondon, trong khi tuyết rơi nhẹ ở ngoài trời. Một dòng chú thích cám ơn nhữngngười nhận tấm thiệp vì đã ở bên chúng tôi vào thời điểm này mà tại thời điểmđó, họ cảm thấy chính họ là một bức tượng, một tác phẩm nghệ thuật mới, hiếmthấy và tràn đầy sự tinh khiết, cuộc sống và hòa bình. Sự khiêm tốn chưa bao giờlà chướng ngại vật cản trở Gilbert & George; với niềm tin không thể lay chuyển vềsứ mệnh nghệ thuật của mình, họ cảm thấy không cần thiết phải trốn tránh việc tựđề cao bản thân. Họ ham muốn mãnh liệt bày tỏ thông điệp của mình, khiến chomọi người phải trả tiền để nghe và nhìn thấy nó và, trong quá trình đó, đưa nó trởthành một xã hội mới. Trong tác phẩm thời kỳ đầụ, họ thường xuất hiện như một phần của tácphẩm. Trong Singing Sculptures (1969), tác phẩm đã đem lại cho họ sự nổi tiếngban đầu, Gilbert & George đứng trên một sân khấu nhỏ, trang phục như thườngthấy, trong những bộ vét giống hệt nhau, mặt sơn màu vàng, một người cầm câygậy chống khi đi bộ, còn người kia mang theo một cái can. Khi máy ghi âm phát ramột bản nhạc cũ của Flanagan và Allen song, họ cũng hát theo, di chuyển từ bênnày sang bên khác, chỉ dừng lại để tua lại băng. Trong những tác phẩm sau đó, họxuất hiện trong những bức ảnh khổ lớn, dán lên trên những cái toan khổng lồ sơnmàu sáng. Nhưng bất kể sự hiện diện đó là thực hay trên ảnh chụp, Gilbert &George luôn điều khiển các tác phẩm của họ, phần lớn là xuất hiện trần truồng. Họcoi bản thân như là một phần bên trong của nghệ thuật của ho, không thể tách rờikhỏi thông điệp mang theo cuộc sống của nó. Là người sáng tạo và truyền tải mộtý nghĩa mới, họ vật chất hóa và thần thánh hóa sự hiện diện của chính họ, và đã đixa đến nỗi cho rằng họ là hiện thân sống của Chúa. Tất cả những cái đó có một chút hài hước nào không? Khó có thể khôngnghĩ như vậy khi bạn nhìn thấy cách mà những ông già này làm dáng -- vô cùngnghiêm túc -- trước những tấm toan khổng lồ của họ mô tả cấu trúc phân tử củatinh dịch, phân, và nước tiểu. Nhưng cũng không thể nói thế. Gilbert & George đãgắn cuộc sống của họ quá triệt để với nghệ thuật của họ đến nỗi tính hài hước xaxôi chắc chắn có bao hàm trong đó có vẻ như đã bị chế ngự. Hãy chú ý một lầnnữa đến khuôn mặt của họ: có phải một người trong số họ luôn cười một cách ngớngẩn? Không hản thế. Ồ, nhưng cũng có thể là như vậy. Vào đoạn kết, đó là mộtđường rất mong manh mà họ có vẻ như có khả năng nắm giữ. Nhưng sau cùng,những người mang sứ mệnh của mục đích và ý nghĩa mới phải ở tư thế là hình ảnhthu nhỏ của nó. -------------------------------------------------------------------------------- Felix Gonzalez-Torres (1957 - 1996) Sinh tại: Guaimaro, Cuba Làm việc: York, NY, Mỹ / Miami, FL, Mỹ Là một nghệ sỹ, một người đồng tính nam, một nạn nhân của AIDS, và mộtngười Mỹ gốc Cuba, Felix Gonzalez-Torres rong chơi bên lề nền văn hóa củachúng ta. Nhưng ai đã đặt anh ta vào vị trí đó? Lịch trình của ai đã vạch ra nhữngđường ranh giới giữa dòng chính thống và ngoại biên? Và một lần nữa, khi nhữngđường đó lại được tạo ra, làm thế nào để phản đối? Trong những tác phẩm nghệthuật sắp đặt sâu sắc và mang tính chính trị của anh, Felix Gonzalez-Torres đã cócâu trả lời: Chống lại những đường biên giới. Theo cách êm ả riêng biệt của chúng, những tác phẩm sắp đặt theo trườngphái Cực tiểu của anh lật đổ từng biên giới, từng sự chia rẽ mà văn hóa đương đạiMỹ đặt ra. Đôi khi những chuyện riêng tư bị phơi bày trước công chúng, như đãtừng xảy ra trong những tấm biển quảng cáo khổng lồ của anh mô tả một cáigiường nhăn nhúm với những đường cong của người nằm ngủ vẫn còn in dấu. Mọikhía cạnh của nghệ thuật của anh đều nhấn mạnh đến sự lật đổ và chống lại. Anh thậm chí đã lật đổ quan niệm về nghệ thuật chính trị, tạo ra những tácphẩm êm ả, bí ẩn và thường mang nhiều tính riêng tư. Untitled (nước Mỹ) baogồm một hệ thống đèn chiếu sáng treo lơ lửng, đẹp huy hoàng. Sáng tác ngay saucái chết vì bệnh AIDS của người bạn tình, nó có vẻ như nói về ý nghiõa của cuộcsống đầy sắc màu, cả cái chết và sự sống sót. Đó cũng là một kiểu đèn hiệu báotrước, đưa mọi người chứng kiến cuộc sống bị làm cho ngắn lại bởi một căn bệnhảnh hưởng đến nhiều người mà vẫn đang bị phớt lờ trên diện rộng. Không có tác phẩm nào của Gonzalez-Torres được đặt tên, mặc dù chúngthường có những phụ đề được đặt trong ngoặc đơn. Một lần nữa, anh hướng sựchú ý của mọi người đến các lằn ranh giới; anh từ chối đặt tên cho tác phẩm củamình, bởi vì đặt tên một vật có nghĩa là làm cụ thể hóa nó, phá hủy khả năng đanghĩa của nó. Anh lật đổ những đường biên bởi vì anh biết rằng những đường biênđó, giống như ý nghĩa, luôn luôn ...