Danh mục

Gió bấc qua đồng

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 329.85 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1. Mãi mãi, trong suốt cuộc đời mình, tôi không thể quên những mùa gió bấc thổi về làng. Độ khoảng tháng mười, tháng mười một ta là gió bấc về. Gió lao xao trên đọt bần trước cửa. Gió tràn trề trên mặt sông bàng bạc phù sa. Gió ngập đồng mênh mông sóng lúa. Đầu mùa thì lạnh ít. Càng cuối mùa càng lạnh nhiều. Rồi sau tết chuyển mùa, đổi gió bằng không khí nóng bức. Những mùa gió bấc ấy, chị Hai Hường dẫn tôi đi bắt cá nhảy hầm. Nhà tôi có bốn người: ba,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gió bấc qua đồng Gió bấc qua đồng TRUYỆN NGẮN CỦA HỒ KIÊN GIANG1. Mãi mãi, trong suốt cuộc đời mình, tôi không thể quên những mùa gió bấc thổi vềlàng. Độ khoảng tháng mười, tháng mười một ta là gió bấc về. Gió lao xao trên đọt bầntrước cửa. Gió tràn trề trên mặt sông bàng bạc phù sa. Gió ngập đồng mênh mông sónglúa. Đầu mùa thì lạnh ít. Càng cuối mùa càng lạnh nhiều. Rồi sau tết chuyển mùa, đổi gióbằng không khí nóng bức. Những mùa gió bấc ấy, chị Hai Hường dẫn tôi đi bắt cá nhảyhầm.Nhà tôi có bốn người: ba, má, chị Hai và tôi. Chị Hai lớn hơn tôi mười tuổi. Chị khôngbiết chữ nhưng việc đồng án chị giỏi chẳng kém gì so với má. Năm mười lăm tuổi, chị đãra dáng một thiếu nữ nhà nông: sức mạnh mẽ, đen đậm đà. Tôi nhỏ con nên đứng chưatới lưng quần của chị. Cũng năm đó, má tôi mất. Cả nhà đều buồn, duy chỉ có tôi là chưađủ trí khôn để cảm nhận sự mất mát to lớn này. Mà tôi nghĩ, chết thì có gì đâu, cũng nhưba với má đi cắt lúa mướn ở các làng khác vài bữa rồi về, vậy thôi! Có lần đang ngủ tôigiật mình hỏi chị Hai: “Má đâu chị Hai?”. “Má đi rồi. Cưng ngủ đi”. “Hỏng chịu đâu. Emđợi má về em mới ngủ!”. Chị Hai ôm tôi vào lòng, nước mắt chị rớt xuống mặt tôi nónghổi. “Má không về nữa đâu. Ngủ đi chị thương. Mai mốt cưng lớn lên chị Hai kể chocưng nghe hén?!”. Tôi ậm ừ nằm xuống nhưng cứ khóc rưng rức. Đến khi mệt mỏi tôithiếp đi. Hôm sau, tôi lại tiếp tục vô tư với những trò chơi trẻ con cùng tụi bạn chungxóm.Từ ngày má mất, ba tôi buồn rười rượi. Ông vốn ít nói lại càng ít nói hơn. Có nhiều đêmông ngồi bất động bên ngọn đèn dầu lụng tim hút thuốc rê tới khi con gà trống sau hè gáysáng, rồi ông lật đật vác cuốc ra đồng. Một lần ba xoa đầu tôi hỏi: “Vài bữa nữa ba đi làmăn xa, con ở nhà nhớ nghe lời chị Hai nghen!”. Tôi bá cổ ông, lắc đầu nguầy nguậy: “Conkhông chịu, ba phải cho theo hà”. “Đâu có được! Ba đi xa lắm sao con đi nổi?”. “Nổi.Nổi mà!”. “Như vậy là không ngoan, ba không cưng đâu nghen. Ở nhà, không được cãilời chị Hai. Chị Hai đi mần thì con qua nhà dì Sáu chơi. Không được xuống mé sông,cũng không được tắm sông một mình. Con biết chưa?”. Chị Hai đang ngủ bỗng tốc mùngchui ra chạy tới nắm tay ba, nước mắt lưng tròng: “Ba ơi! Ba đừng đi…”. Ba ôm chị tôivào lòng, tôi nghe tiếng nấc nghẹn của ba: “Con gái lớn rồi, sao… nhõng nhẽo vậy,không sợ em nó cười à! Thôi nín đi con…”. Ba nói đến đó rồi im bặt. Dưới ánh sáng củachiếc đèn dầu leo lét, tôi thấy nước mắt chảy dài trên đôi má sần sùi, sạm nắng của ba.Chị khóc thành tiếng. Tôi chẳng hiểu gì cũng khóc theo chị. Sau này, khi đã ít nhiều tríkhôn, nhận biết được sự việc quanh mình, tôi mới hiểu điều gì xảy ra ngày hôm đó. Batôi đi thiệt! Không ngờ, ba tôi lại bỏ chị em tôi nhanh như vậy.Tờ mờ sáng hôm sau, chị Hai từ đâu tất tả chạy về nhà kêu giật giọng: “Tèo à… Tèo ơi,thức dậy đi… Dậy, ba bị Tây bắn kìa!”. Chẳng nói chẳng rằng, tôi bật dậy rời khỏigiường lao theo chị Hai. Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đang dìu bước tôi,nâng đỡ tôi. Hai chị em chạy băng qua một cánh đồng rộng. Đang mùa gió bấc, sươngmờ mịt trước mặt che khuất tầm nhìn, gió vi vu lướt qua hai bên tai. Mỗi bữa, giờ này tôicòn nằm co ro trong cái mềm bằng bao bố tời nhưng bây giờ lại không thấy lạnh. Mồ hôituôn ra như tắm. Chiếc quần cụt ướt đẫm sương. Chị Hai chạy trước, thỉnh thoảng dừnglại nói: “Nhanh đi cưng!”. Sắp tới nhà dì Sáu thì chị Hai dừng lại khom lưng bảo tôi:“Leo lên chị cõng cho nhanh”. Đi đâu chơi tôi cũng hay đòi chị Hai cõng, lần này khônghiểu sao tôi lắc đầu, cố chạy thật nhanh cho kịp chị, dù đôi chân tôi rất mỏi và đau.Tôi thấy có một đám người rất đông chen chúc trước cửa nhà dì Sáu. Chị Hai nắm tay tôikéo vào nấp sau gốc dừa: “Cưng đừng có la nghen!”. Tôi gật đầu để chị yên tâm. Bỗng“Đoàng… đoàng… đoàng…”. Tiếng súng vang lên đanh gọn như vé vụn không gian, sauđó ngân dài ma quái. Chị Hai chạy về phía đám đông. Tôi cũng lao theo. Anh Tuấn chộptay tôi: “Tèo! Đừng tới đó!”. “Hổng chịu đâu. Em đi!”. Tôi cố vùng vẫy nhưng khôngthoát khỏi bàn tay cứng như sắt của anh Tuấn. Tôi hét lên, nước mắt ròng ròng: “Ba ơi!..Ba!…”. Tiếp đó là tiếng gọi ba của chị Hai, nghe thảm thiết, thê lương lắm. Tiếng kêucủa chị Hai như tăng thêm sức mạnh trong tôi. Tôi gỡ mạnh tay anh Tuấn chạy về phíatrước.Trước mặt tôi, ba nằm bất động trên vũng máu đỏ tươi, mắt mở trừng trừng như có sao,có lửa. Chị Hai gục đầu trên ngực ba, nơi có nhiều lỗ tròn bằng ngón tay và máu đangtrào ra, vai chị rung từng đợt theo tiếng nất nghẹn. Cạnh đó, xác một thằng Tây mập ú,trắng bong bóc như heo cạo, mặt lằng nhằng vết chém, máu bê bết. Bộ quần áo màu vỏtràm của nó nhào nát, dính đầy sình đất. Tôi dợm bước định chạy về phía ba thì dì Sáuxốc tôi lên: “Thằng Tuấn đâu, dẫn thằng Tèo vô nhà coi. Con nít con nôi ra đây làm cáigì!”. Một lần nữa tôi bị anh Tuấn giữ chặt. Tôi giãy giụa, gào thét, kêu khóc cho đến khilạc giọng, cạn lực, ...

Tài liệu được xem nhiều: