Kính Tăng Anh M.V.K Bảy mươi, đã quá nửa chặng đường Anh vẫn lặng thầm những yêu thương Vẫn ngân trong nắng lời mây biếc Vẫn thắp môi nồng một khóe hương _ Bà ơi! Sao hôm nay bà cho con mặc áo mới vậy hở bà? _ Ừ hôm nay là ngày mừng thọ ông con đấy.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gió Chiều Thênh ThangGió Chiều Thênh Thang Sưu Tầm Gió Chiều Thênh Thang Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 21-October-2012Kính Tăng Anh M.V.KBảy mươi, đã quá nửa chặng đườngAnh vẫn lặng thầm những yêu thươngVẫn ngân trong nắng lời mây biếcVẫn thắp môi nồng một khóe hương_ Bà ơi! Sao hôm nay bà cho con mặc áo mới vậy hở bà?_ Ừ hôm nay là ngày mừng thọ ông con đấy. Con mặc áo mới để chúc ông con mạnh khỏe sốnglâu nhé._ Vâng ạ! Bà ơi! Thế con đi chúc ông bây giờ nhé._ Chưa đâu con ạ. Phải chốc nữa đã. Bây giờ con đi chơi đi, ngoan không được làm bẩn áo đấynhá._ Vâng ạ!Thằng bé trả lời rõ to ròi chân sáo nhảy ra cửa, nó líu lô với những đứa trẻ bên ngòai về điều mànó vừa được nghe bà nó nói. Trong nhà, bà nó mỉm cuời khẽ lắc đầu rồi đi vào trong bếp._ Gần xong chưa hả con?_ Cũng sắp xong rồi mẹ ạ. Không biết bố con đã chuẩn bị gì chưa?_ Để mẹ lên xem ông ấy đang làm gì.Bà Đoan chậm rãi đi lên từng bậc cầu thang. Lên đến tầng thứ ba thì bà phải dừng lại nghỉ mộtchút. Ngôi nhà mới xây cao đến năm tầng, các con đã chu đáo làm cả thang máy để ông bà lênxuống cho đỡ mệt, nhưng ngọai trừ những lúc có việc cần, hay sức khỏe không tốt lắm thì haiông bà mới dùng đến nó. Bình thường thì đi cầu thang bộ, cũng coi như một cách thể dục chokhỏe nguời. Bà Đoan bước tiếp lên tầng thứ tư. Đây là tầng dành cho ông bà. Ở trên cao, vừathóang mát lại vừa yên tĩnh, một khỏang sân trước được thiết kế cho một khỏang vườn xanhnho nhỏ, đủ để ông thư thái lúc thưởng hoa, tỉa lá. Tầng lầu được ngăn làm ba phòng, mộtTrang 1/5 http://motsach.infoGió Chiều Thênh Thang Sưu Tầmphòng ngủ, một phòng khách và một phòng làm việc của ông. đứng trước cửa phòng làm việccủa ông,bà gọi khẽ:_ Ông ơi!Không có tiếng trả lời, bà lại gọi lần nữa cùng vài tiếng gõ vào cửa, vẫn không có tiếng ông trảlời, bà đẩy nhẹ, thấy cửa không khóa, bà xô rộng ra, nhìn vào trong chỉ thấy những giá sách. vànhững quyển báo, tap chí cùng những xấp bản thảo trên bàn như mọi ngày, nhưng chẳng thấyông đâu. Ông đi đâu vậy nhỉ? Và đi từ bao giờ? Lúc sáng sớm bà có thấy ông tập thể dục trướcban công, bà đã pha một ấm trà để sẵn trên bàn, rồi cùng con cái tíu tít chợ búa, không biết ôngđã ra khỏi nhà từ lúc nào. Chắc ông đi mời thêm một vài ông bạn già nào đó thôi. Bà Đoan tầnngần một chút rồi quay trở xuống. Bà đang còn phải bận tâm với sự chuẩn bị lễ mừng ông Đoanvừa tròn thất thập.Ông Đoan vẫn ngồi nguyên một chỗ từ lúc mới ghé xuống. Chiếc ghế đá này không biết đã bénhơi ông bao nhiêu lần rồi. Ông đã từng ngồi trên nó mà ngắm những đổi thay của đường phốHà Nội, con người Hà Nội, nếp sống Hà Nội. Có những điều ngỡ như ông dã rất thuộc, vậy màvẫn cứ lạ lẫm mỗi khi chạm phải. Như cái hồ Hòan Kiếm này. Nó đã tồn tại cả nghìn năm, vànó vẫn tiếp tục tồn tại với những bất biến của nó. Nó đã trở thành một biểu tượng đặc trưng củađất Hà Thành, là một góc nhỏ rất thiêng liêng trong lòng mỗi người con Hà Nội, để dù có xamãi tận nơi đâu, thì chỉ cân nhìn lại nó là đã như thấy lại cả một cội nguồn. Người người qua lại,xe cộ dập dìu, Hà Nội bây giờ đã xuất hiện trên đường phố những chiếc xe bốn bánh lướt êmtrong gió nhiều hơn những tấm áo đa dạng cả về những kiểu dáng và màu sắc cũng nhiều hơn.Không còn là một Hà Nội xa xưa với những manh áo nâu cũ kỹ, với những chiếc xe đạp kẽo kẹttiếng sên líp. Ông say sưa trong sự liên tưởng, miên man trong suy tư và ngắm nhìn. Những đổithay trong những nếp nhà Hà Nội, trong những sinh họat đời thường của người dân Hà Nội, vàcả những hối hả của một Hà Nội mới hôm nay. Một Hà Nội từng thương tích, từng lành lặn,từng khắc khỏai va cũng từng nôn nao. Một Hà Nội đang kiêu hãnh ngẩng cao đầu, đang vữngchãi đi lên từng bước, đang đem lại từng ngày từng ngày rạng rỡ không chỉ cho con người HàNội mà cho cả một dân tộc Việt Nam. Nhưng ông vẫn thây nó không có gì thay đổi trong ông,như một cô gái thuần Việt, nết na, thùy mỵ, dù có khóac bên ngòai những sắc màu lạ lẫm, caosang thế nào đi nữa thì cũng vẫn không thể mất đi cái vẻ tự thân vốn có. Cái vẻ nền nã, lịchlãm, thanh tao và cả một chút mơ mộng, tất cả đã làm nên một nét riêng cho cả con người vàcảnh vật nơi đây. Chính vì thế mà bất kể ai đã từng may mắn được sinh ra ngay trên chính mảnhđất này đều mặc nhiên ghi sâu một thứ tình cố hữu trong tận cùng tiềm thức. Ông đã sinh ra tạiđây, đã lớn lên, đã thấm đẫm đến từng tế bào hơi thở Hà Nội, đã từng tê buốt những mùa đông,dã từng khô cháy những mùa hạ, đã từng ngơ ngác những mùa thu, và cũng đã từng hồng thắmnhững cánh hoa đào mùa xuân. ...