Mùa hạ có nắng, có gió, có cả những điều bất ngờ, bất ngờ như cách Hạ ùa về vào một ngày-không-báo-trước trong trái tim Hoàng! Hạ chuyển vào lớp Hoàng khi kì học thứ hai của năm học lớp 10 bắt đầu. Hạ ngồi trên Hoàng. Hồi lớp 10 đứa nào cũng trẻ con, nghịch ngợm đủ trò, Hoàng cũng không ngoại lệ
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gió mùa hạGió mùa hạMùa hạ có nắng, có gió, có cả những điều bất ngờ, bất ngờ như cách Hạ ùa vềvào một ngày-không-báo-trước trong trái tim Hoàng!Hạ chuyển vào lớp Hoàng khi kì học thứ hai của năm học lớp 10 bắt đầu. Hạ ngồitrên Hoàng. Hồi lớp 10 đứa nào cũng trẻ con, nghịch ngợm đủ trò, Hoàng cũngkhông ngoại lệ. Hoàng ít nói, hơi khó gần nhưng cậu ấy là chúa tể của những trònghịch dại. Và đương nhiên, ma mới như Hạ sẽ trở thành mục tiêu ngay lậptức…Hạ có nước da trắng, đôi mắt đen và trong. Hạ còn nhớ như in ngày đầu tiên đếnlớp, thấy Hoàng, Hạ mỉm cười nhưng Hoàng không đáp lại đã thế còn tung chiếcgiẻ lau về phía Hạ….đột ngột…chiếc giẻ rơi xuống đất. Hoàng đưa cặp mắt và chỉtay về phía chiếc giẻ:- Học sinh mới! Trực nhật đi!Hạ luống cuống… cúi nhặt và làm theo cái mệnh lệnh hết sức vô lí đó của Hoàng.Lúc đó, mọi người trong lớp dồn vào nhìn Hạ...cảm giác cô độc chạy dọc sốnglưng cô. Nhưng Hạ cố lấy lại bình tĩnh, Hạ đã lường trước những điều này sẽ đếnkhi Hạ bước vào một môi trường toàn những người bạn xa lạ…..Hạ hiểu.Những ngày sau đó, Hạ mới nói nhiều hơn với Thư- cô bạn cùng bàn. Thư năngđộng, nhiệt tình và thích giúp đỡ người khác. Mỗi lần thấy Hạ bị Hoàng bắt nạtThư đều an ủi:- Kệ cậu ta đi! Cậu ta được cái bề ngoài ưa nhìn nên toàn làm thế để gây sự chú ý!- Nhưng mình thấy Hoàng khá khép kín?- Hạ thắc mắc.- Giữa một rừng người cởi mở thì khép kín cũng là cách cậu ta làm cho bản thânnổi bật thêm ý mà. Kệ cậu ta đi!Hạ nhún vai. Hoàng đúng thật kì lạ!- HẠ!Hạ giật mình quay lại, Thuý luống cuống chỉ vào vai Hạ:- Áo đồng phục của cậu…Hạ ngoái cổ nhìn... trời đất, chiếc áo Hạ vừa may đã bị một mảng mực loang lổ. Hạngước nhìn Hoàng, bàng hoàng khi Hoàng thản nhiên:- Thú vị thật! Áo Hạ đặc biệt nhất lớp đấy! Haha…- Cậu… Sao cậu lại...- Tưởng ai mình cũng làm thế à? 34 con người trong lớp có ai mình quan tâm đặcbiệt như cậu đâu?Hoàng nói rồi bỏ ra khỏi lớp để mình Hạ đứng chôn chân ở đó. Hạ ngoái nhìn vếtmực trên áo, buồn bã…chắc không thể cứu vãn được nữa rồi. Hạ phải đo để maylại nên mặc tạm áo trắng của mình đi học. Cô giáo vào lớp, Hoàng đứng lên, chẳngai hiểu cậu ta định làm gì:- Thưa cô! Bạn Hạ không mặc đồng phục đúng qui định ạ.Hạ bất ngờ, tiếng cười lũ con trai bắt đầu rộ lên. Cô giáo nghiêm mặt:- Hạ! Đứng lên! Áo đồng phục của em đâu?- Thưa cô! Áo em dính mực phải may lại… nên em mặc tạm.- Lần sau những chuyện như thế này em phải báo cáo với cô. Em không báo cáothầy giám thị kiểm tra biết giải thích sao? Em đừng để lớp vì mình mà bị trừ thiđua.- Dạ, em xin lỗi cô, em sẽ sửa chữa ạ.Hôm nay Thư nghỉ học, chẳng ai bảo vệ cho Hạ cả. Mà suy cho cùng thì Thư cũngchẳng thể nào theo Hạ mãi để bênh vực cô cả. Nghĩ rồi Hạ thở dài, quay xuốngnhìn Hoàng: Cậu thật trẻ con . Hoàng sững người, ngưng bặt nụ cười đắc ý.Hoàng dõi theo cái dáng Hạ quay lên… ngây người.Chỉ vì một câu nói mà thay đổi thì không phải là Hoàng. Những trò nghịch ngợmvẫn diễn ra như cơm bữa dù lúc này Hạ chẳng còn là ma mới gì nữa. Có lần Hạđến lớp thì chiếc ghế đã không cánh mà bay , Hoàng ngồi cuối lớp…thờ ơ nhưchẳng liên quan gì cả. Hạ lại phải một mình khiêng cái ghế dài từ chân cầu thangtầng một lên…rồi việc giấu sách vở, xé xe để Hạ không về được…Hạ quá quen vớinhững trò đó nên không còn đủ sức mà tức giận nữa…Những năm tháng lớp 10 là thế: Hoàng nghịch ngợm, vô tâm; Hạ trầm lặng, âmthầm bỏ qua tất cả cho Hoàng.Lên lớp 11, Hoàng cao hơn, những trò đùa kinh khủng hơn. Hoàng chẳng trêuai…ngoài Hạ. Thế mà có người còn bảo Hạ may mắn vì theo lời cô ấy thì đã họccùng Hoàng từ cấp hai đến nay mà Hoàng có bao giờ ngó ngàng đến . Hạ chỉcười…đâu Hoàng ngồi sau Hạ và thường lấy tóc Hạ ra nghịch đủ thứ trò. Giật tóc Hạ, làmchúng rối tung lên…Hạ quá quen…nhưng thế đã là gì. Hôm đó lại có tiếng hétphía góc lớp- là Thuý. Thúy mà hét là lại có việc gì đó không bình thường xảy ra.- HẠ!!!!!!Hạ tròn mẳt quay lại. Lúc này, Thuý không chỉ trỏ như những lần trước mà chạysộc tới nắm lấy tóc Hạ:- TRỜI ƠI! TÓC CẬU…- Tóc mình làm sao?Hạ luống cuống, mái tóc tết gọn gàng của Hạ bị dính đầy kẹo cao su.Thư chạy tới, hốt hoảng.- Tên Hoàng này, thật quá đáng!- Dính nhiều quá, Hạ lại tết tóc, chắc phải cắt mất…Mái tóc Hạ để suốt từ thời trung học đến giờ…thế mà…không thể tin được giờ nóđang như thế này. Hạ nhìn Hoàng, nước mắt bắt đầu rơi rồi Hạ khóc nức nở. Hạvùng chạy khỏi lớp. Hoàng bối rối, Hoàng biết mình đã sai, cậu ấy đuổi theoHạ…nhưng Hạ quay lại nghẹn ngào:-NẾU CÒN LÀM PHIỀN MÌNH THÌ ĐỪNG HI VỌNG SỰ THA THỨ!Hoàng sững lại, nhìn theo dáng Hạ tức tưởi chạy về phía cuối đường. Lần đầu tiênHoàng thấy Hạ tức giận và khóc như thế, nước mắt Hạ rơi như đã trực để trào ra từhôm đẩu tiên tới lớp vậy.Hoàng thấy trong lòng rất đau, Hoàng sai rồi…Hạ ơi! Hoàng ngồi thụp xuống, gió ...