Nếu còn một chút lòng tự trọng thì anh đã để cả hai người con gái ra đi nhưng không, anh vẫn gọi nó là em yêu, anh vẫn gọi chị là vợ. Nó nói chia tay, anh níu giữ. Chị nói chia tay, anh níu kéo. Cả nó và chị thực sự không thể nào hiểu tại sao đã đến nước này a còn có thể đối xử với họ như thế.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gió ơi mang nỗi buồn đi nhé Gió ơi mang nỗi buồn đi nhéNếu còn một chút lòng tự trọng thì anh đã để cả hai người con gái ra đinhưng không, anh vẫn gọi nó là em yêu, anh vẫn gọi chị là vợ. Nó nói chia tay,anh níu giữ. Chị nói chia tay, anh níu kéo. Cả nó và chị thực sự không thể nàohiểu tại sao đã đến nước này a còn có thể đối xử với họ như thế. ***Bầu trời trong vắt, không một gợn mây, gió se se lạnh mang cái nóng nực củanàng hạ đi qua. Nó - một con bé 19 tuổi, vừa thưởng thức cốc trà sữa ấm vừa thảhồn vào khoảng lặng mông lung, một dáng người quen thuộc lướt qua ô cửa kính,nó giật mình chạy vội ra ngoài.Đôi mắt nó hướng về mọi phía, không phải. Nó thẫn thờ lẩm nhẩm 1 năm trôi quarồi sao, sao nhanh quá, thời gian chẳng đợi chờ ai điều gì. Một năm đối với con bésống xa nhà như nó, nó ngỡ như một giấc mơ. Một năm qua với bao ngọt ngào cayđắng trong cuộc đời mà nó phải chịu đã tạo ra một con người trưởng thành, giàdặn hơn. Một năm đủ để nó biết cuộc sống còn phải đánh đổi rất nhiều.Anh - một con người có đôi mắt bé xíu, nó thường hỉ hê so sánh với đôi mắt totròn của mình rồi cười sung sướng còn anh thì bí xị trông đáng yêu vô cùng. Nóvới anh yêu nhau mới được nửa năm. Sáu tháng đối với nó là một khoảng thờigian rất ngắn được ở bên anh. Nó đọc truyện thấy trong những câu chuyên đượcviết ra thì nam chính thường không đẹp trai thì cũng rất tài giỏi và vân vân.Nhưng nam chính trong cuộc đời của nó - anh lại hoàn toàn ngược lại, dong dỏngcao, đen nhẻm, học phải nói là sáng cắp sách, trưa về ngủ, chiều bù khú, tối vũtrường. Ấy vậy mà nó vẫn yêu, không phải yêu bố, mẹ hay cái gia phả nhà anhmà đơn giản nó yêu anh.- Anh này, mình có thể cùng nhau đi hết con đường này không nhỉ?- Có chứ sao không, ngốc, em biết cây thiếu nước thì sẽ thế nào không? Nó khôngchết ngay mà sẽ héo dần, héo mòn cho tới khi không còn đủ sức để chống chọi vớicuộc sống này nữa.Anh tinh nghịch véo nhẹ vào mũi nó trong khi các notron thần kinh của nó đangliên hệ với nhau để giải thích câu trả lời của anh. Nó nhíu mày em ghét anh, anhlàm bộ mặt vênh váo ghét của nào trời trao của ấy. Nó định đá anh một cáinhưng anh đã chạy tót lên trên tự lúc nào. Anh nhiều lúc trẻ con nũng nịu nó,nhiều lúc lại nghiêm túc một cách đáng sợ.Anh thường thì thầm tiếng yêu vào lúc nó mơ màng ngủ trên vai anh, anh thườngôm nó từ phía sau khiến nó thấy mình thật sự nhỏ bé. Anh thường đưa nó tới mộtnơi nào đó thật nhiều gió lúc nó buồn, vì anh bảo gió sẽ cuốn nỗi buồn của em đithật xa. Anh thường mắng yêu mỗi khi nó bướng bỉnh hay dở chứng làm ngượclại với tất cả những gì mà anh nói.Anh bảo mặc áo ấm mới cho đi chơi nhưng nó chỉ khoác chiếc áo nhẹ, anh véovào đôi má phúng phính của nó rồi mắng lần sau em mà cãi lời anh thì anh choem đi xe của bộ rồi nhường chiếc áo mình mặc cho nó.Anh là vậy, không dịu dàng nhưng lại ấm áp. Đêm Noel hai người tay trong tay,những cơn gió lạnh ào ạt như muốn thổi tung ô cửa sổ nhỏ, anh với nó hòa vàolàm một. Anh bảo anh là của nó suốt đời và nó thuộc về anh mãi mãi. Từ giây phútđó nó biết nó chỉ có anh mà thôi.***Đúng là không có cuộc tình nào trôi qua một cách êm thấm mà không có sóng gió.Sóng gió làm cuộc sống nó chao đảo, lộn ngược, xáo trộn mọi thứ. Anh không yêunó nhiều như nó tưởng, người anh yêu lại là một người con gái cách anh hàng trămcây số, nghe nói đó là bạn từ thời cấp ba của anh.Nó biết được sự thật từ hôm cầm điên thoại anh, nó thường kiểm tra điện thoạinhững lúc anh không để ý, làm thế cũng hơi có lỗi nhưng đó là cách duy nhất đểnó biết trong cuộc sống phức tạp, những mối quan hệ chằng chịt của anh là gì?Một vở kịch được anh vẽ ra, được anh sắp xếp nhưng anh không biết rằng khôngcó gì gọi là hoàn hảo- Alô, ai đấy ạ ? ( đầu dây bên kia trả lời khiến tim nó giật thót cứ như đang làmđiều gì mờ ám lắm )- Cho em hỏi chị có phải Ngọc Trâm không ạ ?- Ừ đúng rồi sao em ?Nó ấp úng:- Dạ.....chị phải là người yêu anh Tùng không ạ ?- Ừ đúng rồi. Mà em là ai nhỉ. Có việc gì hả em ?Bên kia vẫn vang vảng tiếng một người con gái, dẫu nó đã chuẩn bị tinh thầnnhưng giờ đây tia hi vọng còn sót lại cũng đã sụp đổ- Hai người yêu nhau lâu chưa ạ?- Hơn một năm rồi em a. Sao chị hỏi mãi mà em không trả lời thế?- Em là.... người yêu anh Tùng, bọn em yêu nhau được hơn sáu tháng rồi.Đầu dây bên kia im lặng. Nó hiểu, hiểu cái cảm giác của chị lúc này. Nhưngkhông hiểu sao chị vẫn bình tĩnh lạ:- Em nói rõ được không?Và nó bắt đầu kể, kể về tình yêu của nó, kể về anh, kể về những mối tình đã quacủa anh trong đó có chị. A nói tất cả họ đều bỏ a ra đi. Chị lặng im lắng nghe,lặng im khóc. Nó biết chắc chị đang phân vân. Nó xin chị tin nó bởi để có cuộc tròchuyện này với chị, nó đã phải mất rất nhiều thời gian và để đủ can đảm gọi chochị. Nó khóc, chị khóc, hai người con gái khóc vì một người con trai.Mỗi tối nó nói chuyện với anh ít hơn, gặp anh ít hơn, dành nhiều thời ...