Thông tin tài liệu:
Tôi đạp xe băng qua những luống hoa cúc vàng rực rỡ tháng ba. Trên cánh đồng ấy Nguyên vẫn chờ để hái cho tôi nắm hoa vàng rực nắng. Ấm áp. Tôi yêu Nguyên. *** Tôi biết mình cần Nguyên, cần cho cuộc sống đầy chênh vênh và nỗi bất an trong tâm hồn. Nguyên như tia nắng mặt trời sưởi ấm cái thế giới như một hoang đảo trong tôi. Đầy lo âu và chênh vênh. Nguyên cho tôi cảm giác mình đang tồn tại. Là tôi. Một con bé vốn chẳng có gì hay ho và cũng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gió thổi dọc cánh đồngGió thổi dọc cánh đồngTôi đạp xe băng qua những luống hoa cúc vàng rực rỡ tháng ba.Trên cánh đồng ấy Nguyên vẫn chờ để hái cho tôi nắm hoa vàng rựcnắng. Ấm áp. Tôi yêu Nguyên. ***Tôi biết mình cần Nguyên, cần cho cuộc sống đầy chênh vênh và nỗi bấtan trong tâm hồn. Nguyên như tia nắng mặt trời sưởi ấm cái thế giới nhưmột hoang đảo trong tôi. Đầy lo âu và chênh vênh. Nguyên cho tôi cảmgiác mình đang tồn tại. Là tôi. Một con bé vốn chẳng có gì hay ho và cũngchẳng xinh đẹp nhưng vẫn được tôn trọng, được yêu thương. Theo đúngnghĩa tôi cần chứ không phải là sự thương hại.Những lúc buồn tôi lại tìm đến Nguyên để Nguyên ngồi bên tôi lặng lẽ. Vậythôi. Nguyên không hỏi han cũng không an ủi tôi. Nguyên hiểu tôi đangcần sự bình yên. Một khoảng không gian bình yên cho những bất ổn đangđè nặng.Chiều. Tôi tha thẩn ra bờ sông bứt những cánh hoa dại thả trôi theo dòngnước. Hoa sẽ trôi về đâu nếu dòng sông kia không có bến bờ? Nhưngdừng lại để làm gì nếu đó không phải một bến bờ bình yên? Cứ trôi... cứtrôi để rồi đến khi cánh hoa tan nát, hoa không nhận ra mình.Tôi nhặt những hòn đá ném xuống dòng sông mang theo những tủi hờn.Tôi vẫn thường ném xuống dòng sông quê biết bao nỗi giận hờn vô cớ.Dòng sông bao dung như lòng mẹ mang đi mọi thứ. Tôi có biết đâu tôicũng đã vô tình ném đi mọi thứ quý giá chỉ vì lòng ích kỷ và nông nổi để rồimãi không thể mò tìm lại được.Bỗng dưng tôi nhớ mẹ. Ừ chỉ là bỗng dưng thôi. Tôi vẫn nhớ cái dáng gầyxiêu vẹo của mẹ bên bờ sông chiều hanh hao nắng. Nỗi nhớ đắng đót mộttuổi thơ êm đềm vuột trôi. Ba không cho mẹ một cuộc sống đủ đầy. Nhữngthiếu thốn và lo toan cuộc sống hằng ngày đã hằn lên má mẹ những cái tátnảy lửa của ba.Mẹ không chịu đựng và không chấp nhận. Mẹ còn trẻ. Mẹ bỏ ba, bỏ tôi lạigiữa căn nhà rộng thông thênh bốn mùa thông thốc gió. Ba lao vào rượunhư con ma men. Mỗi lần say ba khóc đuổi tôi đi. Tôi sang với ngoại. Bàngoại ôm tôi lời ru đắng đót: Gió đưa cây cải về trời. Rau răm ở lại chịuđời đắng cay....Năm sau ba lấy vợ. Dì có dáng người hao hao giống mẹ tôi. Ba trừng mắt:- Không được gọi dì. Phải gọi là mẹ. Từ nay đây là mẹ mày. Nghe rõchưa?Tôi im lặng. Ba vẫn thường nạt nộ tôi khi trong lòng tôi mới gợn lên nhữngký ức về mẹ. Dì không bắt tôi gọi là mẹ. Và tôi cũng không thể gọi ngườiđàn bà khác là mẹ khi biết rằng mẹ tôi vẫn đang sống ở đâu đó trong thếgiới này.Mẹ ở đâu?Tôi đạp xe qua cánh đồng thông thốc gió sang hỏi ngoại. Ngoại chỉ khóc.Ngoại có những mùa hoa vàng rực rỡ, quanh năm ngoại lận đận với từngmớ rau, từng mùa hoa. Ngoại dành dụm tiền bỏ vào cái áo cũ treo trênmắc áo trong buồng. Mỗi lần tôi đến ngoại lại lần túi:- Ngoại cho con mua bánh đa.- Con không lấy tiền của ngoại. Về ba đánh.- Ngoại cho con. Ngoại cuộn tiền bỏ sâu trong túi quần tôi. Mắt ngoại rưngrưng.Tôi đạp xe băng qua cánh đồng mang theo nỗi ấm ức về mẹ và đôi mắtầng ậng nước của ngoại. Mẹ chẳng về thăm ngoại sao? Mẹ chẳng nhớngoại và cũng không nhớ tôi? Mẹ đang ở đâu? Mẹ! Gió thổi dọc cánhđồng thông thốc. Thổi đi những ký ức về mẹ, nỗi nhớ mẹ trong tôi... Gió ơi!Nguyên ngồi đợi tôi trên mỏm đất cạnh những ngôi mộ bỏ hoang:- Lam đi đâu?- Sang ngoại.- Có hỏi ngoại về mẹ không?- Không.- Nhớ mẹ lắm phải không?- Không. Không muốn nghĩ đến mẹ nữa. Buồn lắm.Tôi ngồi bên Nguyên ngắm trăm ngàn những bông hoa dại trong nắng. Tôivẫn yêu những bông hoa dại ấy, yêu hơn bất cứ loài hoa nào.Nguyên biết nên luôn dành cho tôi một chỗ ngồi có thể nhìn về phía bênkia sông nơi đất bỏ hoang chỉ để hoa và cỏ dại mọc. Đàn vịt chạy đồngcủa Nguyên không bao giờ làm nát loài hoa ấy. Đôi bàn chân to và thô củaNguyên chạy rạc cánh đồng đầy gốc rạ nhưng không dẫm lên đám hoa cỏấy.Mẹ mất khi vừa mới sinh Nguyên. Vậy nên Nguyên sinh ra mang nỗi buồnthẳm sâu trong từng ánh nhìn. Nguyên trầm tính và ít nói. Nhưng nụ cườithì khiến hoa cỏ cũng phải xôn xao. Trái tim tôi cũng xôn xao như cỏ khiNguyên cười.Không biết có phải Nguyên ít cười mà tôi thấy nụ cười Nguyên đẹp khôngnữa. Chắc không phải.Tôi chưa nói với Nguyên điều đó nhưng tôi biết Nguyên hiểu những suynghĩ trong tôi. Hiểu cả những bất ổn trong ánh mắt và cả sự chênh vênhtrong tôi. Chỉ mình Nguyên hiểu.Nguyên chăn một đàn vịt mấy trăm con. Nguyên hay cho vịt ra đồng và tôimỗi lần muốn gặp Nguyên chỉ cần chạy vụt ra cánh đồng cả vào nhữngngày nắng hay mưa. Dáng Nguyên gầy hanh hao trong nắng, sâu hun húttrên cánh đồng rộng thênh thênh bốn mùa thông thốc gió... ***- Mày ăn trộm tiền của dì phải không Lam?- Không. Con không lấy tiền của dì.- Thế thì tiền ở đâu ra?- Tiền... ngoại....Tôi nghẹn ứ. Ba lấy roi nổ dang quất vào chân tôi lằn vết. Tôi bặm môikhông khóc. Dì nhìn xéo:- Cho chừa cái tính gian. Rồi sau này lớn lên lại bỏ nhà theo giai.- Dì im đi! - Tôi thét lên và lao đi nhanh như một cơn gió trước khi cha tôiquất thêm những nhát roi nổ dang vào bắp chân tôi và những câu nói sắcnhư dao của dì.Từ ấy mỗi lần sang với ngoại tôi không bao giờ cầm tiền của ngoại. Nhưngngoại vẫn để dành tiền cho tôi trong túi áo treo trong buồng. Ngoại bảo đểdành cho tôi sau này vào Đại học. Tôi ở lại với ngoại trong căn nhà sựcnức mùi cây cỏ. Đêm đêm ngoại ôm tôi, ngoại lần bắp chân bầm tím củatôi lấy cao xoa xoa nóng sực. Đôi bàn tay ngoại ram ráp.- Mẹ con ở đâu hả ngoại? - Tôi hỏi ngoại trong cơn mơ chập chờn đangđến cứ như người mộng du. Câu hỏi đã bao lần tôi muốn hỏi.- Mẹ con cũng khổ lắm. - Rồi ngoại khóc. Tôi nghe tiếng ngoại khóc trongcả giấc mơ.Mãi sau này ngoại mới kể sau khi bỏ nhà đi, mẹ tôi lên thành phố làmngười ở cho một ông quan chức về hưu góa vợ rồi sau làm vợ ông ta.Được 2 năm ông ta ốm chết. Con cái ông ta đuổi mẹ đi. Mẹ lang thang đilàm đủ nghề để kiếm sống. Không biết bây giờ mẹ đang ở đâu.Nghe ngoại kể tôi ứa nước mắt. Đời mẹ như cánh hoa trôi giữa dòng. Mẹkhông dám về quê vì sợ n ...