Danh mục

Gió về ngõ vắng

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 230.01 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đêm! Gió thốc lạnh buốt. Sài Gòn chỉ có chừng hai tuần để người ta run rẩy, hai tuần để người ta vô cớ nắm chặt tay nhau. Chị lặng im đi bên tôi, đôi mắt đăm đăm nhìn về con đường phía trước. Những lọn tóc chị bay bay trong gió, tôi cố ý đi thật gần, hương thơm dìu dịu từ mái tóc dày của chị làm tôi thanh thản.Tôi yêu con đường này, yêu cả cơn gió lạc, yêu hàng me mềm vấn vít đan nhau… Nơi chị ở gần chỗ tôi. Chị chưa bao giờ mời...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gió về ngõ vắng Gió về ngõ vắng TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG HIỀNĐêm!Gió thốc lạnh buốt. Sài Gòn chỉ có chừng hai tuần để người ta run rẩy, hai tuần để ngườita vô cớ nắm chặt tay nhau.Chị lặng im đi bên tôi, đôi mắt đăm đăm nhìn về con đường phía trước. Những lọn tócchị bay bay trong gió, tôi cố ý đi thật gần, hương thơm dìu dịu từ mái tóc dày của chị làmtôi thanh thản.Tôi yêu con đường này, yêu cả cơn gió lạc, yêu hàng me mềm vấn vít đannhau…Nơi chị ở gần chỗ tôi. Chị chưa bao giờ mời tôi vào nhà và cũng chẳng bao giờ giải thíchcứ như tôi là người xa lạ tự lâu rồi. Tôi có thể đứng hàng giờ trên ban công phòng mìnhđể ngắm căn nhà tồi tàn ấy, qua ô cửa sổ với những chấn song gỉ sét tôi có thể thấy chị.Chẳng biết tự bao giờ tôi lại có thói quen ấy và cũng không có lý do gì để dứt nó ra.Tôi quen chị khi chị vào học lớp Tiếng Việt tại trường Sư phạm. Lớp tôi, đa số là ngườiHàn, Nhật và cả Trung Quốc. Chị ngồi cạnh tôi, ấn tượng đầu tiên về chị là dễ gần và hơithô. Tôi hỏi vì sao chị là người Việt lại đi học Tiếng Việt. Chị mỉm cười vì: Phong ba bãotáp không bằng ngữ pháp Việt Nam, sau này tôi mới biết chị dịch sách, muốn vào lớp tôiđể tiếp xúc với nhiều người bản địa xứ sở hoa anh đào qua một giảng viên quen biết.- Thế còn mình, cũng người Việt đấy thôi.- Em ạ?- Phải, người ta không hỏi mình thì hỏi ai?- Em đang dịch sách, có liên quan nhiều tới ngôn ngữ nhưng bí mật, khi nào xong sẽ kểvới chị sau .Chị cười, coi như đã quen nhau. Mấy tuần sau chị bảo tôi:- Mình biết nhậu chứ. Hôm nay người ta mời.- Nhậu thì không biết chứ uống rượu thì cũng không tệ. Đi thì đi.Cái ngõ nhỏ, quán cũng nhỏ. Gọi là quán chứ thực ra thì đó là mấy cái bàn kê ở vỉa hè,rượu nếp. Thú thật tôi không thích loại rượu này, uống vào nóng và cay. Tôi thích bia.Chị bảo bia, rượu cũng như người con gái, bia tươi tắn đấy song lại kém mặn mà nênngười ta chẳng thể say, rượu thì khác...-Chà! Uống đi.Tôi hơi hoảng, chưa thấy người con gái nào uống kiểu như chị. Chị xoay chén rồi dốcngược xuống cổ họng, khi rượu chưa kịp trôi xuống dạ dày thì ly của chị đã lại đầy. Chịchâm một điếu thuốc rồi cầm bằng ngón cái và ngón trỏ đưa lên miệng hút. Có cái gì đómuốn nổi loạn trong con người trầm trầm của chị.- Mình này! Có lẽ từ tuần sau người ta sẽ không tới lớp nữa! Người ta có dự định mới rồi.- Chị nói sao?- Mình có buồn không? Không có người ta ngồi cạnh mình ấy.- Em nghĩ là sẽ gặp lại chị nhiều…Phải đến hơn một tháng sau tôi mới gặp lại chị. Ngay trước cửa lớp nhìn chị rạng rỡ hơnmọi khi, đôi mắt linh hoạt, tinh anh. Chị chìa cho tôi tấm card:- Người ta thành công rồi đấy, mai khai trương, tới uống rượu mừng người ta nhé.Tôi đếm ôm theo bó hồng đỏ, chị đón tôi với nụ cười tươi tắn trên môi. Đây rồi cái giangsơn của chị, cái dự định mà chị đã thành công- tiệm thơ- Chị kinh doanh thứ không baogiờ nuôi sống nổi chính mình chứ đừng nói tới làm giàu. Hơi thất vọng nhưng khi nghechị nói về ý tưởng của mình, về những người bạn thơ và cả những con người đang hiệndiện nơi đây họ có cái gì đó rất giống chị - tôi đã nghĩ khác. Có lẽ chị đang cố giơ đôicánh tay nhỏ mảnh, rám nắng của mình để chạm vào Barie cuộc sống chăng? Tôi thườngghé chỗ chị, nghe chị nói về thơ. Hiểu chẳng bao nhiêu, chỉ thấy mình đang làm chị vui,thế là đến. Lớp tôi tổ chức đi du lịch Tây Bắc hai tuần hi vọng vào mùa này sẽ thấy Tuyếtrơi.- Chị đi cùng lớp nhé!- Tiếc nhỉ? Không thể bỏ bê công việc lúc này… mà…Chị định nói gì nữa nhưng chợt lại thôi.SaPa – mơ đang nở trắng cành, đất trời Tây Bắc ngập trong màu hoa mơ trắng. Nhữngbông hoa Mua hiếm hoi khoe sắc tím mỏng manh, chợt nhớ chị, chợt thấy chị mongmanh như những bông mua tím. Tôi có thằng bạn thân làm Kỹ sư điện đang đóng chốttrên này. Sóng yếu, phải mất ba ngày tôi mới liên lạc được với hắn. Không ngờ sau mấynăm ẩn cư nơi rừng núi hắn trắng bóc như da con gái, có điều tay chân đã dẻo dai, rắnchắc không còn vẻ thư sinh của cậu công tử Sài Thành. Ngày trước hắn quyết định lênTây Bắc cũng chỉ vì Cô người yêu xinh đẹp đi du học rồi định cư luôn bên Úc. Hắn đi vìkhông chịu nổi những con đường mà hắn với cô nàng xinh đẹp kia từng sánh bước bênnhau…. Gặp tôi hắn mừng ríu, hắn hỏi tôi có bạn gái chưa, thấy tôi lắc đầu hắn bảo tôihâm nặng, phải chữa gấp. Chiều ấy, sau khi ăn bắp nướng với hắn cùng mấy anh em nữahắn kéo tôi tới phiên chợ của người Thái, phải công nhận con gái Thái đẹp, đẹp và ngâythơ. Hắn hất hàm về phía tôi vẻ đắc chí kiểu như khẳng định hắn lên đây là không hề sailầm. Nhưng thú thực tôi thấy họ cũng chỉ giống như bia- tươi tắn đấy nhưng không đủlàm say người thưởng thức. Lẽ nào, lẽ nào…Tôi quay lại Sài Gòn muộn hơn dự định, ào tới bên chị, thấy chị và những người bạn thơhôm nào đang lặng lẽ xếp những cuốn thơ còn mới tinh trên giá vào thùng. Tôi khôngngạc nhiên khi thấy chị đóng cửa tiệm thơ mơ ước. Chị lặng lẽ nhìn từng n ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: