Danh mục

GIỌT ĐÀN CỦA NẮNG

Số trang: 28      Loại file: pdf      Dung lượng: 350.72 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngón tay đặt trên phím đàn, ‘shining the morning’ trong trẻo, nhẹ nhàng hiện ra cho dù bầu trời bên ngoài là từng tầng mây nặng trịch của một tháng mười buồn. Tôi đứng đó nhìn người sẽ được gọi là ‘người kèm đàn’ của tôi, áo len dày nhàu nhĩ ngồi bên cây đàn dương cầm màu đen.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
GIỌT ĐÀN CỦA NẮNGGIỌT ĐÀN CỦA NẮNGNgón tay đặt trên phím đàn, ‘shining the morning’ trong trẻo, nhẹ nhàng hiện racho dù bầu trời bên ngoài là từng tầng mây nặng trịch của một tháng mười buồn.Tôi đứng đó nhìn người sẽ được gọi là ‘người kèm đàn’ của tôi, áo len dày nhàunhĩ ngồi bên cây đàn dương cầm màu đen.Tôi trợn tròn mắt gần như hóa đá.Có lẽ, ấn tượng tuyệt đối về một nghệ sĩ piano tao nhã với bộ vest phẳng phiu, máitóc bồng bềnh và một gương mặt phiêu theo từng nốt nhạc đã ăn sâu vào tâm trícủa tôi đến mức, tôi gần như shock nặng trước hình tượng khó coi như chiếc búa tạđập vỡ tan tành những hình ảnh tôi vốn thường tưởng tượng.Anh ta cao và rất gầy, gầy đến nỗi xương gò má trồi lên nhìn thấy rõ, cằm nhọn,khuôn mặt trông hốc hác đến đáng thương. Đôi mắt anh ta dài, hẹp, nằm phía trongchiếc kính cận dày cộm cùng với một quả đầu láng o theo đúng nghĩa đen. Trônganh ta thế này, cho dù bản nhạc dưới mười ngón tay mảnh khảnh kia đánh lên cóđẹp đến thế nào cũng khó khiến người khác tập trung hoàn toàn vào nó.“Dương là thí sinh đạt giải ba trong cuộc thi piano toàn quốc đó. Con có thể họcđược nhiều thứ từ nó.” Cô giáo đẩy vai tôi tiến về phía trước.Tôi lê bước xềnh xệch chán nản đi về phía người ấy đang ngồi. Những âm thanhđẹp trong từng nốt nhạc chẳng làm tâm trạng tôi lên cao khi được một người giỏigiang chỉ dạy. Ngược lại, càng bước, chân lại càng nặng.Tôi không phải một kẻ hay đánh giá người khác chỉ qua vẻ bề ngoài. Tôi cũngchưa từng vội vã nhận xét chê trách họ chỉ vì gương mặt họ thiếu thiện cảm. Chỉ là,với một hình tượng vỡ nát thế này tôi cần thời gian để bôi keo gắn lại tất cả. Thờigian tương đối dài….“Em chào anh ạ!” Tôi ngoan ngoãn theo sau cô giáo đi đến gần cây đàn, ngoanngoãn chào anh ta bằng chất giọng hiền lành nhất tôi từng có.Thế nhưng, anh ta chỉ liếc đôi mắt nhỏ rí lên nhìn chúng tôi chưa đến ba giây rồilại cụp xuống nhìn vào phím đàn kèm theo cái nhíu mày khó chịu. Tôi sượngngười như vừa ăn nhằm một củ khoai sống, chát xít, khó chịu, nhưng lại chẳng thểnhè ra để phun vào mặt anh ta cho bõ tức.Một gã đáng ghét!***Những ngày tiếp theo đó là những ngày bất hợp tác từ cả đôi bên. Anh ta luônmồm kêu ca về việc quỹ thời gian quý báu của mình tiêu tan không đáng cho mộtcon nhỏ ngốc đến nỗi ‘mọc sừng bò trên đầu’ là tôi. Còn tôi chỉ tức đến mức muốnnắm lấy đầu anh ta mà giật cho một phát xem cái sừng ấy rốt cuộc nằm trên đầu ai.Chỉ tiếc là, anh ta cứ mắng nhưng vẫn phải kèm tôi, còn tôi thì vô vọng không biếtnắm vào cái gì khi đến một cọng tóc anh ta cũng chả có.Chúng tôi hằn học nhau suốt ngày như kẻ thù mấy kiếp dài mới tìm lại được. Giờhọc đàn trở thành bể khổ cho hai người ghét nhau ngồi ngay bên cạnh, chung mộtcây đàn.Và rồi mọi thứ bùng nổ ngay khi tuần học chưa lết hết ngày thứ tư, anh ta tức tốiđập tay lên những phím đàn tội nghiệp khiến chúng gào lên một chuỗi âm thanhnhức tai.“Thả tay… đây mà gọi là đàn à? Đây phải gọi là gõ tay lên đàn theo nhịp. Emkhông thể gồng mình cố đánh hết một bản nhạc như một cái máy. Em phải đặt cảmxúc vào nó… đồ đầu đất!!” Anh ta hét lên, chụp lấy sheet nhạc đang cài trên giá vònát rồi quăng mạnh nó xuống sàn. Đôi mắt ti hí của anh ta nheo lại, khuôn mặt gầytrơ xương nhăn nhúm giống hệt một trái nho khô.“Anh giỏi thế sao không tự đi mà đặt tình cảm vào nhạc ấy! Đi mà giành giải nhấtrồi lên tivi đi. Đồ thần kinh!” Tôi cũng hét lên hết mức có thể. Nhiều khi, nhẫnnhịn sẽ làm suy giảm sức khỏe của bản thân. Tôi không thể nhẫn nhịn.Anh ta trợn tròn mắt nhìn tôi rất lâu, rất lâu. Mặt đỏ lựng lên như một quả cà chuachín bị luộc kỹ trong nước sôi đang chuẩn bị nổ tung. Nhưng mọi thứ không nhưnhững gì tôi đã nghĩ, anh ta chỉ cụp mắt xuống trầm giọng nói vài lời không rõ ý.“Ừ! Được rồi…. xin lỗi.”Sau đó anh ta lách qua những dãy đàn của bọn trẻ con đang học, đi thẳng chẳngngoái đầu lại. Tôi bỗng cảm thấy mình như một kẻ tội lỗi đầy mình, tâm trạng nặngnề đến không tưởng tượng nỗi.Một kẻ kì lạ.***Anh ta có một thói quen rất lạ lùng, tùy theo tâm trạng như thế nào, anh ta sẽ chơinhững bản nhạc có cùng tông như thế cho đến hết một ngày dài. Thói quen ấykhông biết là tốt hay xấu nhưng tôi nghĩ nó cũng khá thú vị nhất là đối với việc rấtít người có thể phát hiện ra điều này, ngoại trừ tôi.Sáng tháng mười một mưa tầm tã, tôi đến phòng học nhạc của cô giáo sớm hơnmọi ngày. Bên ngoài mưa rào rạo, trời đất âm u đến não lòng, trong căn phòngrộng, đầy những đàn và sheet nhạc, anh ta ngồi đấy, dưới ánh đèn phòng ấm áp thảhồn mình trên những phím đàn đen trắng…. Tôi nghe thấy một tháng mười mộtbuồn, lạnh, nặng trĩu vang lên.Đó là lần đầu tiên tôi được nghe một bản nhạc ‘November’ buồn đến thế và cũng làlần đầu tiên tôi thấy anh ta vừa chơi đàn vừa khụt khịt mũi. Tôi nghĩ anh ta khócđấy, nhưng vẫn mặc nhiên chấp nhận cái lý sự cùn cho việc cảm cúm ghé thăm ...

Tài liệu được xem nhiều: