Danh mục

Giọt Nắng Thiên Đường

Số trang: 167      Loại file: pdf      Dung lượng: 548.37 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 35,000 VND Tải xuống file đầy đủ (167 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

SU À... SU À! Đang ngủ gà ngù gật với quyển vở trên tay, Khuê Tâm giật mình vì kiểu gọi giật ngược của ông. Vứt quyển vở xuống chiếu, Tâm mím môi làm thinh. Nửa tiếc giấc ngủ trưa chập chờn đầy mộng mị, nửa giận hờn vô cớ ông bố, Khuê Tâm vờ như không nghe chất giọng như xé tai của ông. − Su! Mày chết rồi hả con? Mau xuống đây. Đừng có giả điếc nữa. Uể oải, Khuê Tâm bước từng bước xuống cái thang gỗ để rời căn gác lửng nóng như cái lò...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giọt Nắng Thiên ĐườngGiọt Nắng Thiên Đường Trần Thị Bảo Châu Giọt Nắng Thiên Đường Tác giả: Trần Thị Bảo Châu Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 21-October-2012Trang 1/167 http://motsach.infoGiọt Nắng Thiên Đường Trần Thị Bảo Châu Chương 1 -− SU À... SU À!Đang ngủ gà ngù gật với quyển vở trên tay, Khuê Tâm giật mình vì kiểu gọi giật ngược của ông.Vứt quyển vở xuống chiếu, Tâm mím môi làm thinh. Nửa tiếc giấc ngủ trưa chập chờn đầy mộngmị, nửa giận hờn vô cớ ông bố, Khuê Tâm vờ như không nghe chất giọng như xé tai của ông.− Su! Mày chết rồi hả con? Mau xuống đây. Đừng có giả điếc nữa.Uể oải, Khuê Tâm bước từng bước xuống cái thang gỗ để rời căn gác lửng nóng như cái lònướng bánh.Chân vừa chạm đất, Khuê Tâm đã thấy ông đứng chống nạnh ngay ngưỡng cửa bếp.Lừ lừ mặt nhìn cô, ông đay nghiến:− Mày ngủ gì dữ vậy? Hư vừa thôi!Khuê Tâm cộc lốc:− Con học bài chứ không ngủ.Ông khoát tay:− Dẹp cha chuyện học hành ấy đi cho tao nhờ.Dằn mạnh tờ giấy bạc một trăm ngàn lên bàn, ông bảo:− Ra quán mụ Tâm mua bốn lon bia, một bịch chả giò rồi cá viên chiên về đây cho tao. Tiền dưba cho mày...Khuê Tâm chưa kịp thắc mắc:Tiền ở đâu ba có, ông đã nói tiếp:− Phải ăn mừng mày vừa có công ăn việc làm.Tâm thảng thốt:− Con có việc làm gì?Ông ậm ự:− Ông Bài đã đồng ý nhận con vào nhà hàng. Mày sẽ làm việc cho ổng bắt đầu từ ngày mai.Khuê Tâm ré lên:− Con không chịu làm nhà hàng đâu.Trang 2/167 http://motsach.infoGiọt Nắng Thiên Đường Trần Thị Bảo ChâuÔng tỉnh bơ:− Tiền lương tháng này tao đã nhận rồi. Mày không chịu cũng không được.Khuê Tâm tức run lên:− Ba nhận tiền của ổng, không mắc mớ gì tới con.− Vậy sao? Không mắc mớ thì biến ngay khỏi nhà tao. Hừ! Công tao lao tâm lao lực nuôi màykhôn lớn để bây giờ được nghe những lời vô hậu như vậy hả?Tâm làm thinh nhìn gương mặt đỏ bừng của ông rồi lẳng lặng cầm tờ giấy bạc lên. Dắt cái xeđạp cũ xì ra, Tâm cắm đầu đạp giữa trời nắng chan chan.Ai biểu cô là con của ông làm chi. Thôi thì phận làm con phải cố tròn chữ hiếu.Mắt rưng rưng, đầu trống rỗng, Khuê Tâm thấy mình khốn khổ quá mức.Cô nấc lên trong nỗi nghẹn. Ngay lúc đó, Tâm nghe có nhiều tiếng reo hò rồi một cái gì rấtmạnh đập thẳng vào mặt mình khiến cô tối tăm mắt mũi ngã nhào xuống đường.Hồn vía lên mây, Khuê Tâm lồm cồm bò dậy. Cô mếu máo nhận ra mình vừa... ăn nguyên mộtquả bóng vào mặt mạnh đến mức nổ đom đóm tùm lum.Vừa gượng đứng lên, Khuê Tâm đã loạng choạng ngồi xuống vì choáng.Tiếng đứa nhóc nào đó la lên:− A... chị Su bị lỗ mũi ăn trầu. Máu me tùm lùm ghê quá!Rồi giọng đứa khác hớt hải:− Mau về kêu ông Tư đờn ra cứu chỉ đi tụi bây.Khuê Tâm vội đưa tay quẹt mũi và hu hu khóc vì thấy máu.Đứa nào đó còn kêu to khủng khiếp:− Á! Gãy hết hàng tiền đạo rồi. Đã vậy môi còn sưng phù lên nữa kìa. Công nhận cú đá của anhThuỵ còn hơn cú Roberto Carlos nữa.Khuê Tâm bủn rủn tay chân, cô vội phun máu trong miệng ra rồi lom khom tìm nhưng khôngthấy cái răng nào cả.Vừa lúc đó Khuê Tâm nghe một giọng con trai đầy bối rối:− Xin lỗi... tôi... tôi không hề cố ý.Khuê Tâm ngẩng lên, mắt nhoè nhoẹt, cô không nhìn rõ mặt kẻ vừa xin lỗi mình...Cô vừa đau vừa thất kinh hồn vía nên bỗng dưng buột miệng hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn:− Răn...g... răng của tôi rụng hết rồi hả?Trang 3/167 http://motsach.infoGiọt Nắng Thiên Đường Trần Thị Bảo ChâuGã con trai ỡm ờ:− Hình như là vậy. Chậc! Tôi rất tiếc.Khuê Tâm tái người, cô bụm miệng ré lên:− Không biết! Anh làm sao thì làm đi. Ôi, đau quá.Gã con trai quýnh quáng:− Trời ơi! Tôi đùa mà... Răng em vẫn còn đầy miệng kia kìa.Nghe thế, Khuê Tâm liền nhe răng:− Hừm! Đồ độc ác, dã man. Làm người ta bị như vầy còn đùa được à?Quắc mắt lên, Tâm cố nhìn thật kỹ gã con trai đối diện, nhưng Tâm không thấy gì ngoài khoảngtối từ đâu sập tới. Cô chống tay vào hư không và ngã chúi về phía trước. Văng vẳng bên taiKhuê Tâm nghe giọng ba mình:− Su... Su...Nhưng Khuê Tâm không trả lời ông được. Cô như chìm vào cõi mơ hồ nào đó.Khi tỉnh dậy, Khuê Tâm đã thấy mình nằm trên cái ghế bố trong phòng khách ở nhà. Vẫn giọngba cô, nhưng lúc này ông không gọi tên Su mà đang gay gắt quát tháo.Như một phản xạ, Tâm bật ngồi dậy. Ông nạt:− Nằm xuống! Mày muốn chết sao mà ngồi dậy hả con?Khuê Tâm riu ríu nằm xuống. Cô nghe ba mình nói rành rọt từng câu, từng chữ.− Chú em cứ tính đi. Con bé... ăn ...

Tài liệu được xem nhiều: