Vừa từ trường về Hân đã để ba lô ở cầu thang rồi chạy thẳng lên phòng, cố gắng tránh những tiếng lầm rầm **** rủa của mẹ. Ngày nào chẳng thế, quen rồi ! Nó khóa chặt cửa phòng, ra ban công, mon men theo cái mái tôn phủ đầy hoa tigôn, ngồi đó thẫn thờ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giọt nước mắt rơi Giọt nước mắt rơiTên fic:Giọt nước mắt rơiTên tác giả: VIRUTKEOMUTThể loại: truyện ngắnVừa từ trường về Hân đã để ba lô ở cầu thang rồi chạy thẳng lên phòng, cố gắngtránh những tiếng lầm rầm **** rủa của mẹ. Ngày nào chẳng thế, quen rồi ! Nókhóa chặt cửa phòng, ra ban công, mon men theo cái mái tôn phủ đầy hoa tigôn,ngồi đó thẫn thờ. Tiếng chuông điện thoại reo rất khẽ, là Duy Anh!.- Cậu tập kịch về chưa?- Tớ vừa về-giọng nó chán nản và buồn bã thấy rõ- Sao vậy? Bộ không được vào chung kết hả?- Này, cậu nghĩ tớ là ai hả? Dĩ nhiên là được chọn rồi. Nhưng mà…… Nó ngừngmột chốc, tư lự khiến chàng trai đầu dây bên kia sốt hết cả ruột – ban giám khảobảo kịch bản của tớ đang còn cần chỉnh sửa nhiều, đội kịch thì diễn chưa thật tốtlắm, blabla…Nói chung là tớ oải lắm cậu ạ.; Hân tựa hẳn người vào thanh chắn rỉsét phía sau- Đừng thế, cậu giỏi lắm mà. Cười lên nào, nếu không tớ sẽ giận cậu đấy..1.2.3Hân không thể không cười cứ mỗi khi Duy Anh đọc câu “thần chú” trẻ con ấy.Duy Anh trẻ con, tinh nghịch, hay pha trò trêu Hân đến nỗi nhiều lần nó phát bựcnhưng vẫn rất thích cậu ấy. Nhiều lúc áp lực học hành, gia đình rồi mấy chuyệnkhông đâu tự dưng bị nói xấu bởi “hội những người ghét phong cách tomboy củanó” khiến Hân chỉ muốn bỏ đi đâu đó thật xa…xa đến mức không ai tìm thấy và nókhông cần trở về nữa. Nếu không có Duy Anh hay làm nó cười, hay gọi điện hỏihan nó thì có lẽ giờ đây nó đã đi xa lắm rồi. Ừ thì học sinh giỏi quốc gia thì sao? Ừthì bí thư đoàn trường thì sao? Để đổi lại một chút tình thương từ mẹ thì nó sẵnsàng từ bỏ tất cả. Hân ngồi lặng im ngắm những đám mây trôi lãng đãng dưới bầutrời tím thẫm. Một cánh chim chiều vụt qua, rất khẽ….Sáng, nó đeo cái ba lô nặng trịch tới trường. Vừa mới tới cửa thì An Dương-lớptrưởng đẹp trai học giỏi đã ra tận cửa đón nó với bộ mặt tí tởn không tả nổi. Dươnggỡ ba lô cho nó rồi lôi hai hộp xôi cón nóng hổi, cho Hân một hộp còn giữ lại mộthộp. Hân tròn mắt:-Sao tự dưng tốt với tớ thế? Bộ có âm mưu gì hả?- Không, chẳng có gì cả- Dương cười nham hiểm rồi thản nhiên ăn hộp xôi ngonlành. À mà này, cậu làm MC cho lớp nhá, trong vở kịch chuẩn bị cho hội trại sắptới ý- Ừ thì tớ vẫn đang cố gắng đây-Không mọi người bảo MC hôm đó phải trông thật nữ tính, phải mặc áo dài cơ-Cái gì??? Nó xém chút nữa thì phun cả hộp sữa đậu nành Fami đang uống dở vàokhuôn mặt đang háo hức kia.-Tớ là tomboy, nhìn tớ xem, sao mặc áo dài được?Thôi để tớ giả làm MC con trai cũng được mà . Nhìn tớ xem sao tớ mặc áo dàiđược?- Sao không?-Tóc tớ ngắn tũn như con trai nè-Hân lôi lôi mấy sợi tóc nấm ngắn tũn, rầu rầunhắc lại y nguyên lời Duy Anh nói với nó.-Chẳng sao, nối tóc được mà. Vợi lại cậu để thế trông càng ấn tượng ý, hihi-Tớ xí gái nè-Ai bảo cậu là thế? An Dương lôi chiếc điện thoại với màn hình sáng bóng củamình ra cho Hân xem. Thế này là được rồi!Nói rồi cậu ấy nhảy tưng tửng biến mất sau cánh cửa lớp. Lớp trưởng mà, nói gìphải nghe nấy, với lại Dương tốt với nó quá, nó không muốn làm cậu ấy thất vọng.Hân ngồi ngoan ngoãn ăn hết hộp xôi, trong đầu không ngừng đặt ra câu hỏi: DuyAnh là gì mà nó phải quan tâm đến nhận xét của cậu ấy như thế chứ,ai cho phépcậu ấy gửi cái tin nhắn đầy tính “sát thương” kia cho nó? Ừ thì nó thích Duy Anh,thích nhiều lắm , nó biết cậy ấy cũng thích nó nhưng hai đứa chỉ luôn ở trong mốiquan hệ không tên thôi. Nó không dám để là gì của cậu ấy cả. Hân sợ, sợ cái cảmgiác người mình thương yêu sẽ xa rời nó từng chút một…như gia đình nó vậyTrưa, trời đã bắt đầu nóng, một chút gì đó của mùa hạ đã về, có lẽ bắt đầu từkhoảng sân trước nhà đầy maug trắng của những cánh hoa trứng cá nhỏ xíu xiu.Hân mải mê ngồi uống sinh tố dưa hấu và lướt facebook. Lần thứ hai trong ngày nóbị sặc sau vụ sặc sữa đậu nành lúc sáng. “Duy Anh để relationship với con nhỏ nàođây? Vân Anh à?” nó lầm bầm lấy khăn lau lau màn hình ướt sũng nước sinh tốdưa hấu. Vậy mà cậu ấy nói gì với nó nhỉ? Thích nó ư? Và nó tin? Thật là ngốcnghếch hết chỗ nói mà. Hân vừa nghĩ vừa đi thẳng ra dập cầu dao. Hiền giờ nókhông bình thường và cũng chẳng muốn tắt máy tính theo cách bình thường nữa.Hân trèo lên tầng, ngồi im trên mái tôn với những bông tigôn bé xíu. Nó có là gìđâu cơ chứ? Thậm chí nó và cậu ấy không học chung trường, chỉ là bạn cũ nhữngnăm cấp hai, một tuần không gặp nhau nổi một lần vậy mà nó mơ mộng gì nữa?Một câu chuyện đẹp như trong cổ tích hả? Nó biết nhỏ Vân Anh kia, nhỏ da trắng,cao và con nhà giàu. Nhìn nó xem, tóc nấm ngắn tũn, thân hình chẳng khác nàongười mẫu quảng cáo sữa dinh dưỡng dành cho người gầy, tính tình thì như contrai ( trích nguyên tin nhắn Anh gửi cho nó). Hân lục lục trong túi, lôi headphonera bật hết cỡ, ngắt những chiếc lá tigôn xanh mướt và xé vụn ra thành từng mảnh.Lần thứ 77 nó diễn sai đến nỗi cả đội phải kêu la ầm ĩ. Dương cũng phải “hạ lệnh”ngưng diễn.Hân ngồi phịch xuống đất, mấy hôm nay nó chẳng tập trung được vàoviệc gì cả.-Cậu sao thế? Dương áp chai Coca mát lạnh vào má khiến nó thôi suy nghĩ vẩn vơ.-Không, tớ khoogn sao-Hân vò vò mái tóc ngắn rối bù-vài chuyện linh tinh thôi.-Ừ, vậy thì cố lên nhé.Cả lớp trông chờ vào sự thể hiện của cậu đấy. Nó mím môi,gật đầu.Suốt ba ngày nó tắt máy, không ai liên lạc được. Nó cũng không lên face, cũngchẳng lên zing…Sáng hôm dự thi cả trường gần như vỡ ra bởi tiếng reo hò lúc nó bước ra. Lâu naymọi người chỉ biết đến một bí thư đoàn trường cá tính với áo sơ mi đinh tán, tócngắn, giày thể thao và phụ kiện hầm hố. Hân của hôm nay khác hẳn mọi ngày:nómặc áo dài trắng thướt tha, đi giày cao gót màu đỏ, mái tóc ngắn được tỉa lại, làmxoăn nhẹ, cài nơ màu hồng xinh xinh mà vừa nãy Dương dúi cho nó. Tụi con traingồi dưới cười ngoác cả miệng, trong đó có lẽ người cười tươi nhất là An Dương.Buổi diễn thành công ngoài sức tưởng tượng, Hân vào phòng chờ ngồi. Sau hơn batiếng đứng trên đôi giày cao 10cm đúng là cực hình đối với những đứa chuyên đigiày thể th ...