Danh mục

Giọt phù sinh

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 418.72 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cuối cùng thì cơn đau đẻ cũng đến với nàng. Nàng vừa mừng vừa sợ. Ban đầu nó cứ lâm ra lâm râm như kiến bò. Tiếp đến là cảm giác tưng tức, nằng nặng. Và bây giờ là đau. Các cụ bảo “đau như đau đẻ” quả không sai. Hai tay nàng bíu chặt thành giường inox, hai chân dạng ra. Cái bụng phưỡn ra như trêu ngươi, thách thức nàng. Nàng thầm rủa “Đã đến lúc tao phải tống khứ mày ra rồi đấy con ạ!”. Từng cơn co thắt liên hồi giục dã....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giọt phù sinh Giọt phù sinh TRUYỆN NGẮN CỦA LÊ MẠNH THƯỜNGCuối cùng thì cơn đau đẻ cũng đến với nàng. Nàng vừa mừng vừa sợ. Ban đầu nó cứ lâmra lâm râm như kiến bò. Tiếp đến là cảm giác tưng tức, nằng nặng. Và bây giờ là đau.Các cụ bảo “đau như đau đẻ” quả không sai. Hai tay nàng bíu chặt thành giường inox, haichân dạng ra. Cái bụng phưỡn ra như trêu ngươi, thách thức nàng. Nàng thầm rủa “Đãđến lúc tao phải tống khứ mày ra rồi đấy con ạ!”. Từng cơn co thắt liên hồi giục dã.Khuôn mặt nàng lã chã mồ hôi. Quái lạ, tại sao nó cứ buồn buồn, tưng tức ở phía bụngdưới thế này nhỉ? Nàng vẫn nghiến răng chịu đựng từng cơn đau.Giường bên cạnh, một cô bé trẻ măng, chắc cũng khoảng chừng mười sáu, mười bảy, tóchoe hoe vàng đang rống lên man dại. Tiếng kêu của cô bé như tiếng của con mèo hoangbất ngờ bị tấn công. Cô bé lả dần đi rồi phều phào trong nước mắt: “Mẹ ơi, con chếtmất!”. Bà bác sĩ trực xỏ chiếc găng tay vào rồi tiến lại cô bé. Một lúc sau, bà thủng thẳngnhát gừng: “Cứ chờ đấy, sắp rồi!”.Xung quanh nàng toàn là màu trắng. Một màu trắng ởn lạnh lùng. Căn buồng được ốpgạch men trắng. Trần nhà trắng. Những bộ quần áo của y bác sĩ, những bộ váy sản phụ,những tấm ga giường nhàu nhĩ... tất cả đều màu trắng. Nó đem đến cho nàng cảm giácthật sờ sợ, kinh kinh.Căn phòng mười sáu mét vuông này đối với nàng thật rộng lớn, trống trải. Nàng thấymình thật nhỏ nhoi vô cùng.Nàng nhập viện đã hai mươi mốt ngày nay rồi mà vẫn chưa được cái diễm phúc nằm lênbàn đẻ. Có nhiều người vào viện, vừa kịp mặc chiếc váy sản phụ xong là bước lên bàn đẻ.Chỉ trong tích tắc, họ phẹt một cái là xong. Tiếng khóc oe oe râm ran khắp hành lang sâunhư đường ống. Rồi gia đình, người thân vây xung quanh xem mặt đứa bé. Nhìn thấy thếmà nàng cứ nuốt nước bọt. Nàng thèm.Chiều qua, bà bác sĩ gọi nàng lên để kiểm tra rồi bấm ối cho nàng. Được một lúc thì nàngthấy khó chịu. Cô y tá dìu nàng lên phòng chờ sinh. Mẹ nàng xách chiếc làn đựng đồ sơsinh lui cui theo nàng. Cứ tưởng lên phòng này nghĩa là bà mụ đã đứng sẵn ở cửa để gọiđứa bé chui ra. Vậy mà nằm qua một đêm rồi mà nàng vẫn không thấy nhúc nhích gì.Chán nản. Bực bội. Mệt mỏi. Nàng cứ lầm bà lầm bầm vu vơ.Mãi đến trưa nay, cơn đau mới trở nên dữ dội. Không kìm được, nàng tru lên. Tiếng trumỗi lúc một to. Toàn thân nàng run bần bật. Hai mắt nàng hoa lên như có hàng triệu conđom đóm bay lượn trước mặt. Bà bác sĩ tiến lại ra lệnh cho y tá dìu nàng sang phòng đẻ.“Lần này chắc ăn rồi!”. Nàng thầm nghĩ.Mắt lim dim, tay bấu chặt vào vai y tá, nàng te tái bước đi.Ngoài hành lang, mẹ nàng đứng ngồi không yên. Thỉnh thoảng bà lại ghé mắt vào khe hởli ti của cửa phòng đẻ nhìn vào mong sao ít nhiều xem được cái thời khắc thiêng liêng củacon gái. Tiếng kêu mỗi lúc một dồn dập. Tiếng bác sĩ vọng ra: “Hít sâu vào, rặn đi!”. Bàcũng hét với vào trong để động viên con: “Cố lên con! Sắp ra rồi! Cố lên con ơi!” Nướcmắt bà thót xuống đôi gò má cao gầy sau mỗi tiếng thét của con.“Con gái, ba cân tư, mũi mốc trắng lắm rồi, sướng nhé!”. Nghe cô hộ lý ló đầu ra cửathông báo, bà mừng đến nghẹt thở. Lại khóc. Theo chỉ dẫn của cô hộ lý, bà lập cập chạyra cổng mua cho con một ly sữa nóng. Dáng bà liêu xiêu trong hành lang hun hút củabệnh viện.Ở phía cuối hành lang lộ ra một khoảng sân rộng tràn ngập ánh nắng trưa hè. ***Nàng đẹp. Thì nàng vẫn đẹp đấy thôi. Cả làng, cả tổng này ai mà chẳng biết. Điều đó cógì đâu mà phải bàn cãi. Ấy là mỗi khi ai đó đưa sắc đẹp của nàng ra để làm quà cho câuchuyện của mình đều được người khác kết luận một câu như vậy.Phải công nhận là nàng đẹp. Ai đời ở cái xóm bãi ven sông nghèo rớt mồng tơi, quanhnăm nháo nhác vì cái đói luôn rình rập này lại sinh ra nàng. Cả xóm có hơn bốn chục nócnhà với gần hai trăm năm mươi nhân khẩu luôn phải trầy trật với công việc mưu sinh đểkiếm miếng ăn hàng ngày. Đám thanh niên đàn ông bất kể trời nắng chang chang hayngày đông giá rét đều chỉ vận độc mỗi chiếc quần cộc nai lưng ra hút cát lên thuyền hoặcngâm mình dưới lòng sông để cào sỏi nên ai nấy đều đen trùi trũi, tóc tai xơ tướp. Đámđàn bà con gái thì có việc xúc cát, sỏi từ trên thuyền vào thúng rồi đội lên bờ chất thànhđống để những tay chủ bán cho khách hàng mua về xây dựng. Ngoài sở hữu nước da đencháy ra thì đám đàn bà con gái ở đây còn có đôi bàn chân to bè như chiếc mo cau. Đó làhệ quả của việc quanh năm đội những thúng cát sỏi nặng trịch trên đầu đi lên bờ sôngdốc, bàn chân và các ngón phải bám chặt vào đất kẻo ngã nên chúng cứ toẽ ra. Bàn châncủa đàn bà xóm bãi đều to hơn hẳn bàn chân của đàn bà các nơi khác.Những tưởng nàng phải sống ở nơi phố thị ồn ã xa hoa cho xứng với dáng vóc, ngoạihình, vậy mà cái xóm bãi heo hút này lại là nơi tá túc của mẹ con nàng. Điều đó làm chobà con xóm bãi ít nhiều đều có chút hãnh diện. Phần nào xoa dịu đi những cái tên chuachát không kém phần mỉa mai mà người thị trấn đặt cho xóm bãi như “dân xóm lụt” hay“bọn trâu nước”. Mặc cho công việc nặng nhọc, mặc cho cái nắng cái gió như con ác quỷluôn bủa vây xung quanh, nàng vẫn đẹp. Đẹp rực rỡ như đoá hồng nhung ngạo nghễ vươnlên toả sắc hương ngào ngạt, thách thức với những nghiệt ngã của cuộc sống.Thực ra, nàng không phải sinh ra tại xóm bãi này. Năm nàng hai hay ba tuổi gì đấy, mẹcon nàng dắt díu nhau từ dưới xuôi lên đây. Mẹ nàng cũng là một người đàn bà đẹp.Nghe nói cuộc tình của bà bị lỡ dở, bị phụ tình nên bà quyết định ôm con rời xa thànhphố để lên với cái xóm bãi ven sông của vùng trung du này.Mười bốn tuổi nàng đã lớn phổng phao. Nước da trắng như bắp ngô non. Đôi vú chũmcau nhú lên e thẹn. Lớn lên chút nữa nàng trở thành tâm điểm thu hút những cặp mắt hauháu khát thèm của bọn trai trong xóm. Dáng người dong dỏng cao. Đôi mắt ướt longlanh. Mãi tóc đen óng ả chảy qua bờ vai mềm mại. Gương mặt thánh thiện. Nàng thực sựlà một thiếu nữ rực tràn sức sống. Bà c ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu liên quan: