Danh mục

Giọt rượu cuối cùng

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 217.00 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (13 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi đã nói với cậu là tôi chúa ghét cánh nhà văn chưa? Lão mới ngoài năm mươi. Người thành phố mà ngoài năm mươi tuổi coi như chưa được tính là già, còn phong độ chán. Nhưng nhìn cái tạng bủng bang cùng bước dật dẹo và nhất là cái mặt cả năm không rửa với chòm râu dài dài bàng bạc của lão thì ai cũng nghĩ lão phải bảy mươi hơn. Lão đâu phải tên là Khúng. Lão có một cái tên cũng nghe mạnh mẽ và đàng hoàng như ai. Nhưng hễ ai hỏi lão tên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giọt rượu cuối cùng Giọt rượu cuối cùng TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN TRỌNG VĂN- Tôi đã nói với cậu là tôi chúa ghét cánh nhà văn chưa?Lão mới ngoài năm mươi. Người thành phố mà ngoài năm mươi tuổi coi như chưa đượctính là già, còn phong độ chán. Nhưng nhìn cái tạng bủng bang cùng bước dật dẹo và nhấtlà cái mặt cả năm không rửa với chòm râu dài dài bàng bạc của lão thì ai cũng nghĩ lãophải bảy mươi hơn. Lão đâu phải tên là Khúng. Lão có một cái tên cũng nghe mạnh mẽvà đàng hoàng như ai. Nhưng hễ ai hỏi lão tên gì? Lão trả lời bằng một thái độ kiểukhông quan tâm. Cũng không phải do mồm miệng lão móm mém. Lão nói không tròn âmnên rất khó nghe, do vậy ai cũng tưởng là lão nói tên mình là “Khúng”. Để có phần còntôn trọng tuổi tác của lão người ta gọi lão là “Lão Khúng”. Lão Khúng ở vạ vật trongxóm Hòa Bắc. Xóm này thành khu tập thể với những dãy nhà năm tầng đã mấy chục nămnhưng vốn gọi là “xóm” nên quen.- Cậu là nhà văn à?Lão Khúng ể oải nghếch cặp mắt vằn đỏ lên hỏi lần nữa dò xét. Cặp mắt vằn đỏ khôngphải vì lão vừa uống rượu mà cái chính là hình như lão luôn mất ngủ. Mắt vằn đỏ củadạng người mất ngủ triền miên. Kể thì lão Khúng mất ngủ triền miên cũng phải. Lãođứng ngồi vạ vật rồi ngủ gà ngủ vịt không ra bữa và cũng chẳng ra buổi ở ngay trạm gácđầu cổng ra vào khu tập thể. Cái trạm gác này núp dưới tán rậm rì rì của cây si cổ, banđầu nó chỉ là “Trạm bảo vệ” cho người dân của khu tập thể K. Sau này cái trạm gác ấytrở thành trạm “tuần tra nhân nhân” chung cho cả dân cư thuộc khối phố Hòa Bắc baogồm khu tập thể Hòa Bắc và xóm Hòa Bắc cũ. Lão vạ vật ở trạm gác đó ngày ngày nhưnglại không chính thức là người của đội bảo vệ nên giấc ngủ cũng thất thường. Lúc đêmhôm vắng vẻ người ta mới cho lão vào nằm nhờ. Còn ban ngày hay chưa tới khuya lãophải gà gật kiểu nửa ngồi nửa đứng dưới mái hiên của trạm gác để nghỉ.Hôm nay trời lạnh khác thường. Lão Khúng co ro ngồi trên chiếc ghế nhựa, dựa lưng vàovách ngoài của trạm “tuần tra nhân dân”. Cái tạng vốn bủng bang nhìn lại thêm tiều tụy.Lão vòng tay ôm bụng chẳng biết vì bụng bị lạnh hay bụng đang đói cồn cào. Lão ănuống chẳng ra bữa. Cái chính là lão bữa nào kiếm được gì thì ăn nấy. Nói vậy nhưng lãoKhúng là người khái tính bậc nhất “Hà thành”. Lão không bao giờ thèm ăn của bố thí hayđồ thừa của nhà ai đó. Lão cũng chẳng bao giờ mò tới nhà người quen chứ nói gì tới nhàhọ vào tầm nhà đó dọn mâm. Lão lại cũng chẳng thèm ngửa tay xin xỏ hay vay mượn.- Cánh nhà văn các cậu xưa nay toàn viết truyện yêu đương nhăng nhít. Thế nên tôi chúaghét.Lão Khúng thật thà thú nhận. Thì ra lão cũng là người có chính kiến. Lão ghét các nhàvăn vì các nhà văn chỉ toàn viết truyện mùi mẫn. Những chuyện đời thường trái ngangnhiều vô khối hay những chuyện đời lắm rối rắm ít đụng vào. Lão ghét việc nói chỉ cómàu hồng. Hôm nay lão có vẻ nhàn. Thực ra lão nhàn quanh năm. Hú họa lắm mới cóngười đảo qua, họ nhìn lão ngồi gà gật trên yên của chiếc xe máy cà tàng mà phân vânhồi lâu rồi mới tần ngần kêu lão chạy cho “cuốc” xe ôm. Nhưng người kêu lão chạy xecũng phải là những người bạo gan. Nói thực ngồi sau lưng lão cũng chẳng sướng gì. Sợnhất là lúc lão bắt đầu cho xe chạy. Chiếc “Rim” đáng thanh lý lâu rồi cùng con ngườilão phải khật khưỡng mãi mới ổn định được. Nhưng mà lâu lâu lão cũng làm được đôi ba“cuốc”, nghĩa là lão còn kiếm được chút tiền.- Tôi ở đây từ khi lên mười. Giờ thì bọn trẻ lên mười gọi tôi là ông.Lão Khúng bắt đầu vào chuyện. Nghe lão kể chuyện coi như một cực hình vì lão một khiđã nói mà hứng lên thì vung tay chém ràn rạt. Cung cách đó chứng tỏ hồi còn trai trẻ lãolà người ăn to và nói cũng lớn. Lão ở khu tập thể này từ hồi còn là một thằng trẻ con. Sovới đám trẻ con trong khu tập thể hồi đó thì bản thân lão và nhà lão có điều hơn hẳn. Thứnhất là lão được ăn uống đầy đủ nên thể chất cũng kha khá. Thể chất ấy cho phép thằngbé con lên mười được lên mặt với lũ trẻ cùng lứa. Thứ hai là gia đình lão. Một gia đìnhvào loại có tiếng trọng trong khu tập thể. Cha lão, một vị lãnh đạo của một cơ quan thuộcnghành xây dựng. Còn mẹ lão, một bà cửa hàng trưởng cửa hàng thực phẩm cỡ nhất nhìthành phố.- Hôm nay tôi phá lệ đấy nhé.Lão Khúng vẻ mặt còn khách khí chìa tay đón chén rượu được mời. Lão đưa nó lênngang đầu môi thì dừng lại. Lão không uống ngay. Lẽ thường với những người lâu ngàyăn uống tạm bợ thì chuyện có chén rượu phải hứng chí lắm. Lão ngược lại, lão nâng chénrượu lên ngang đầu môi dùng mũi để hít hà mới lạ chứ. Lão Khúng hít hà đến sốt cả ruột.Hít hà cho tới khi đã hít hết hơi rượu trong chén lão mới ngửa cổ dốc thẳng vào cuốnghọng. Đấy là lão vừa dốc chén nước lã chứ rượu lão uống bằng cách hít hà từ đầu rồi.- Rượu chẳng cay bằng đời.Lần đầu tiên lão Khúng buông một câu chua chát. Dường như lão đã nhập cuộc chuyệnnên mới thả lòng mình. Cha lão, một vị lãnh đạo cơ quan thuộc ngành xây dựng nên rượuchẳng thiếu cho ...

Tài liệu được xem nhiều: