Danh mục

Giọt sương trên cánh chuồn chuồn

Số trang: 31      Loại file: pdf      Dung lượng: 212.36 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“ Cô bé sẽ không làm anh thất vọng đâu” – anh vẫn luôn nói như vậy mà, phải không? Quốc tịch khác nhau thì đã sao chứ? Em sẽ thành công. Hẹn anh ở Paris kinh đô ánh sáng nhé. Cô bé Việt Nam… một ngày không xa… sẽ sang Pháp tìm anh, cũng giống như nhiều năm trước đây, anh đến Việt Nam… và ta gặp nhau…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giọt sương trên cánh chuồn chuồnGiọt sương trên cánh chuồn chuồn La Rosée sur d’aile de la libellule - Bùi Cẩm Linh -- “ Cô bé sẽ không làm anh thất vọng đâu” – anh vẫn luôn nói như vậy mà, phảikhông? Quốc tịch khác nhau thì đã sao chứ? Em sẽ thành công. Hẹn anh ở Paris -kinh đô ánh sáng nhé. Cô bé Việt Nam… một ngày không xa… sẽ sang Pháp tìmanh, cũng giống như nhiều năm trước đây, anh đến Việt Nam… và ta gặp nhau…- Cô bé Việt Nam à, giờ em đang làm gì vậy? Có biết rằng ở một góc nhỏ của Parishoa lệ, bên bờ sông Seine có một gã trai đang mơ màng bên những kỷ niệm vềchính cô bé không?1. Sân bay Nội Bài, hai giờ chiều một ngày đầu hè, cô gái váy trắng lúng túng chìmtrong đoàn người huyên náo tấp nập tới đây để đón người thân. Chàng trai đi bêncạnh vội vàng rẽ lối cho cô. Trên trán anh lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng khinhìn cô, anh chỉ mỉm cười. Bầu trời bên ngoài không gắt như họ tưởng. Bỗng từđâu, một đôi cánh chuồn chuồn xuất hiện, dập dìu lên xuống theo nhịp làn gió, thuhút ánh nhìn của đôi trai gái. Cô bỗng nhiên đứng ngẩn ra hồi lâu…– Này, em không sao chứ?Tôi không giật mình, chỉ đơn giản là quay lại nhìn anh, mở một nụ cười ẩn chút bốirối. Duy có một mái tóc đen và đôi mắt đen đậm chất Á đông không thể nào nhầmlẫn. Tôi bỗng nhận ra, thói quen nhìn màu tóc và màu mắt của ai đó mỗi khi đốidiện với họ đã trở thành một phản xạ trong tôi mất rồi. Tôi ngoảnh mặt đi:- Mình đi thôi anh.Taxi đến đầu ngõ thì dừng lại, tôi và Duy chia tay ở đó. Anh nói muốn đưa tôi vàotận nhà, nhưng tôi biết người thân của anh đang nhớ anh hơn tôi. Lóc cóc kéo theochiếc vali nặng trình trịch đã bị mất một bánh, tôi tìm đến ngôi nhà xinh xắn cuốingõ có vườn bao bọc. Dì đang dở dang ở trong bếp, thấy cổng mở, vội vàng chạyra đón tôi, mừng mừng tủi tủi:- Kìa Sương, con đã về đấy à?Tôi đáp lại cái ôm của dì một cách trìu mến. Căn nhà này, từ năm tôi 15 tuổi, đã trởthành một gia đình nhỏ của tôi. Sau khi thắp hương cho ba mẹ, tôi mang đồ đạc lênphòng. Và khi đó, một lần nữa, tôi đối diện với nó, bức tranh mà tôi đã hết sức cẩnthận để lồng khung, và đặt ngay ngắn trên bàn. Trong tranh, một cậu bé có mái tócvàng và đôi mắt màu xanh lam đang mỉm cười dưới nắng. Đôi cánh chuồn chuồnvừa nãy như thoảng qua trước mắt tôi, kéo tôi trở lại với thời ấu thơ, nơi mà có thểtồn tại trong trái tim tôi với những mảnh vỡ sắc nhọn, nhưng cũng tràn đầy nhữngviên kim cương vĩnh cửu, tròn trịa và long lanh của kí ức. Chàng hoàng tử trongchuyện cổ tích của tôi đã đến, nhẹ nhàng tựa một tia gió tạo ra từ đôi cánh mỏngmanh của chuồn chuồn, lặng lẽ rung động giọt sương đang nép mình trên cỏ…- Sương, xuống tắm rửa cho mát rồi ăn tối đi con, chú cũng sắp về rồiđấy.Chẳng biết từ bao giờ, dì đã đến bên, nhẹ nhàng nhắc nhở tôi. Trước khi bước rakhỏi phòng, tôi còn nghe tiếng thở dài khe khẽ của dì…2. Sáng sớm, bình minh trong trẻo và tinh khôi thúc giục tôi mang giá vẽ ra côngviên gần nhà. Trong không khí còn vương chút hơi ẩm, mọi thứ bỗng trở nên trànđầy sức sống: Hoa rực rỡ hơn; cỏ đậm sắc xanh hơn; những giọt sương đọng trêncỏ long lanh và trong veo. Cảnh vật quen thuộc tựa như giấc mơ mới ghé của ngàyhôm qua. “Rosée … Rosée … Rosée …” – tiếng gọi xa xưa ấy chợt vọng về nhưmột khúc ca dai dẳng, xoáy sâu và ám ảnh tâm trí tôi. Tôi trở lại là cô bé sáu tuổicủa ngày nào, đang thoải mái hạ mình trên cỏ, phóng ánh mắt ra phía ngoài, thíchthú dõi theo từng cử động của mây, trời. Chính khi đó, giữa những tia nắng ấmnhất và sáng nhất của một buổi sáng đầu hè, anh đã bước vào thế giới của tôi, dễdàng như thể điều đó là đương nhiên, là việc thế nào rồi cũng phải xảy ra.- Này, đừng nằm một chỗ như thế. Dậy đi! Nếu không cậu sẽ bỏ lỡ nhiều điều còntuyệt hơn nữa.Trong một phút sau đó, tôi không còn nhìn thấy gì ngoài hình ảnh cậu bé tóc vàngvới đôi mắt xanh lấp lánh ánh bạc, giống hệt như mặt nước trong hồ vào một buổitrưa mùa hạ. Đưa tay ra giúp tôi đứng dậy, cậu mỉm cười:- Tớ là Lyon, Lyon Larose. Còn cậu?Phải mất một phút sau nữa, tôi mới có thể trả lời câu hỏi của Lyon, một cách lúngtúng:- Tớ tên … Sương…Lyon bật cười, nói rằng thảo nào, sương nằm trên cỏ là đúng rồi. Sau đó kéo taytôi, Lyon dẫn tôi đến phía bên kia của bãi cỏ. Trước khi gặp Lyon, tôi đã không hềbiết chỉ cần tiến thêm một chút nữa, tôi có thể nhìn thấy một bức tranh đẹp đến nhưthế. Đó là một thung lũng với hồ nước sóng sánh những gợn nhỏ màu xanh phabạc, và tràn ngập hàng ngàn hàng vạn đôi cánh chuồn chuồn. Tôi chưa bao giờđược nhìn thấy nhiều chuồn chuồn như vậy. Chuồn chuồn ngô, chuồn chuồn ớt,chuồn chuồn đá, chuồn chuồn kim … đang thi nhau múa những vũ điệu của đôicánh trên mặt gương xanh biếc. Tôi bỗng nhiên rùng mình: nếu như Lyon khôngđến và kéo tôi ra khỏi bãi cỏ nhỏ ...

Tài liệu được xem nhiều: