Danh mục

Giọt thứ năm hạnh phúc

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 186.85 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Người ta nói rằng ai được năm giọt mưa xuân chạm vào môi, người đó sẽ hạnh phúc. *** Mùa xuân nào Nhi cũng ngửa mặt đón mưa, những hạt mưa nhỏ và mịn, nhưng chưa bao giờ có đủ năm giọt chạm xuống môi Nhi. Chỉ có bốn giọt rơi xuống, dù Nhi có chờ đợi lâu thế nào chăng nữa, chờ tới lúc hai tay Nhi chống lên thành ban công gỗ thấy tê tê. Ở ban công tầng hai đối diện, Vinh ngừng đàn ngẩng lên, cười: "Dù bốn hay năm giọt thì bố mẹ Nhi cũng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giọt thứ năm hạnh phúcGiọt thứ năm hạnh phúcNgười ta nói rằng ai được năm giọt mưa xuân chạm vào môi, ngườiđó sẽ hạnh phúc. ***Mùa xuân nào Nhi cũng ngửa mặt đón mưa, những hạt mưa nhỏ và mịn,nhưng chưa bao giờ có đủ năm giọt chạm xuống môi Nhi. Chỉ có bốn giọtrơi xuống, dù Nhi có chờ đợi lâu thế nào chăng nữa, chờ tới lúc hai tayNhi chống lên thành ban công gỗ thấy tê tê. Ở ban công tầng hai đối diện,Vinh ngừng đàn ngẩng lên, cười: Dù bốn hay năm giọt thì bố mẹ Nhi cũngsớm về thôi, đừng lo...Năm Nhi mười tuổi, bố mẹ Nhi ra nước ngoài làm việc. Nhi chuyển đếnsống với ông bà ngoại. Nhà của ông bà ngoại là một ngôi nhà gạch to xâykiểu Pháp, sâu hun hút, được chia làm hai lớp ngăn cách bởi một khoảngsân hẹp có giếng nước suốt ngày ẩm ướt. Ngôi nhà ít ánh sáng nên quanhnăm có mùi rêu âm ẩm bốc lên, đến nỗi Nhi tưởng rằng đó là mùi riêngcủa căn nhà. Ông bà ngoại sống lặng lẽ. Căn nhà tối tối, những bức tườngngả màu, ban thờ với hoành phi, câu đối, những sập gụ, tủ chè bằng gỗlim đồ sộ cầu kỳ... tất cả khiến Nhi lúc nào cũng có cảm tưởng mình nhỏxíu và cô độc.Đối diện nhà bà ngoại là nhà chú Ân nhạc sĩ. Vinh là con một nên chú Âncho Vinh đến cung thiếu nhi học đàn từ rất sớm. Để Nhi có bạn, ông bàcũng cho Nhi đến cung học vẽ. Thầy giáo bảo Nhi có những linh cảm củangười nghệ sĩ. Bức tranh đầu tiên của Nhi vẽ Vinh mặc một chiếc áo línhthuỷ đang nắm tay một cô bé mặc váy đầm màu tím. Nhi lúc nào cũng cắttóc ngắn, thế mà không hiểu sao cô bé váy tím nắm tay Vinh lại có hai bímtóc đen dài thật là dài.Nhi vào lớp mười hai, cả nhà bàn tán xôn xao về chuyện Nhi thi đại học.Các dì các cậu đều nhất trí rằng Nhi nên thi Ngoại thương theo ngành củamẹ. Bà ngoại cũng đồng ý thế, bảo rằng việc vẽ vời chỉ là một thú vui,không làm nên cơm gạo. Chỉ có Vinh là khuyên Nhi thi Mỹ thuật. Chiềuchiều khi Nhi cùng ông bà ngồi trên sập uống chè, Vinh đi đá bóng chạyngang qua cửa, ngoắc tay với Nhi: Bức tranh Nhi vẽ chiều nay ở lớp đẹplắm, rất có hồn...Ông ngoại xoay chén trà nóng trong tay nheo mắt cười với Nhi: Hai đứacứ như hình với bóng ấy. Hồi nhỏ, chắc con không còn nhớ, đi học thì nóxách hộ cặp, lúc về xách hộ lọ mực, còn con thì cứ đi tay không bên cạnhmà léo nhéo... Nhi vẫn nhớ, làm sao quên được. Còn cả những lần Vinhđánh nhau với bọn con trai khác để bênh Nhi, những lần hai đứa ngồi trênban công tập đàn, tập vẽ. Hai đứa nhỏ như hai cái kẹo, ngõ lại vắng hoechưa có hàng quán gì nên từ tầng hai nhìn xuống ngõ Phất lộc to vàthẳng. Vinh thường bảo ngõ là một cái ê-ke mà góc vuông chính là Đình –Nậm – Rượu.Nhi cãi: Không phải Đình – Nậm – Rượu mà là Đình Phất Lộc, Đình họBùi... Và bao giờ Vinh cũng giảng hoà: Ừ, là đình – trong – tranh – Nhi...Vinh lúc nào cũng thế, ân cần và nhường nhịn.Bài vở ngày một nhiều, Nhi lao vào học ngày học đêm, giá vẽ để chơ vơnơi góc phòng lâu lâu Nhi không đụng đến. Thỉnh thoảng ngẩng lên, nghetiếng chuông thỉnh từ đình Phất Lộc vọng sang, thấy người mình mê mê,nặng nặng như kiệt sức. Buổi sáng, Nhi mang xô ra máy nước công cộngtrước cổng đình, thấy Vinh đã xếp hàng từ bao giờ, tay cầm quyển sáchvật lý. Vinh cầm lấy xô của Nhi: Về ngủ thêm một lúc nữa đi, Vinh chờcho...Một lần, khi nghe Vinh nói những lời ấy, Nhi nhận ra quanh đôi mắt một míđen thẫm của Vinh có một quầng thâm mờ mờ. Vinh gầy đi nhiều quá.Trong một thoáng, Nhi tha thiết muốn nắm lấy tay Vinh nói một câu an ủidịu dàng, hoặc một lời khích lệ mà không sao nói được. Nhi quay về nhà,nhớ có lần bà ngoại bảo khi người phụ nữ thấy xót xa cho một ai đóthì hẳn là người ấy vô cùng quan trọng...Đã đến lúc phải làm hồ sơ thi đại học. Nhi thấy cần mẹ hơn bao giờ hết.Vinh đã nói đúng, giọt thứ năm của Nhi chính là điều ước cha mẹ quay về.Đã lâu lắm, Nhi không được đọc thư mẹ. Thỉnh thoảng có người quen vềnước, bố mẹ gửi về cho Nhi quần áo, chocolate và rất nhiều tiền. NhưngNhi không cần những thứ đó. Vài dòng chữ nguệch ngoạc của mẹ, dùđẫm nước mắt, cũng không đủ xoa dịu nỗi lòng con trẻ. Bà ngoại, các cậu,các dì, không một ai hiểu được vì sao Nhi đã mười tám tuổi mà vẫn còn tinvào điều kỳ diệu về giọt mưa thứ năm.Nhi hay thức học khuya. Chừng mười một hay mười hai giờ đêm, hai mắtdíp lại. Một hôm, mười một giờ đêm, bỗng nhiên vang lên tiếng đàn khekhẽ của Vinh. Nhi chạy ra ban công. Những ngôi nhà đã chìm vào giấcngủ, chỉ có ánh đèn của quán phở đầu ngõ hoe hoe sáng. Mái ngói nhàVinh in một vệt thẫm lên nền trời tím nhạt. Không thấy ánh đèn, khôngthấy Vinh, nhưng từng nốt nhạc vẫn khe khẽ rơi. Tiếng nhạc chảy ra từcửa sổ, từ bụi hoa dạ hương, từ một góc tối nào Nhi cũng không biết nữa.Người đánh đàn rõ ràng là đang tâm trạng lắm. Tiếng ghita gai gai lạnh,lúc buồn rầu, lúc sôi nổi. Những cụm dương xỉ trên tường cao run rẩy.Nhi nghe hết bản nhạc, đợi không gian trở lại im ắng như cũ, quay vàonhà. Nhi vẽ, vẽ đến hụt hơi bức tranh đầy âm thanh mà mình vừa nhìnthấy. Những ngôi nhà cổ tựa v ...

Tài liệu được xem nhiều: