Danh mục

Giữa Cơn Gió Lốc

Số trang: 138      Loại file: pdf      Dung lượng: 530.09 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 26,000 VND Tải xuống file đầy đủ (138 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Người đàn ông ngồi im trên chiếc ghế kê sát tường. Ông mặc áo tang trắng nhưng đầu không chít khăn. Mặt ông buồn và nghiêm nghị, đôi mắt nhìn sững phía trước nhưng không nhìn vào cái gì rõ rệt. Đứng cạnh ông là một người dong dỏng cao, hai mắt đỏ hoe, đầu hơi cúi xuống một chút và hai bàn tay đen sạm đan vào nhau, đặt trước bụng. Phía bên trái anh người vợ đứng gần như lẫn vào trong bóng tối của góc nhà, khóc thút thít bên đứa con trai nhỏ đang giương...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giữa Cơn Gió LốcGiữa Cơn Gió Lốc Đạo Hiếu Giữa Cơn Gió Lốc Tác giả: Đạo Hiếu Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 07-December-2012Trang 1/138 http://motsach.infoGiữa Cơn Gió Lốc Đạo Hiếu Chương 1 -Người đàn ông ngồi im trên chiếc ghế kê sát tường. Ông mặc áo tang trắng nhưng đầu khôngchít khăn. Mặt ông buồn và nghiêm nghị, đôi mắt nhìn sững phía trước nhưng không nhìn vàocái gì rõ rệt.Đứng cạnh ông là một người dong dỏng cao, hai mắt đỏ hoe, đầu hơi cúi xuống một chút và haibàn tay đen sạm đan vào nhau, đặt trước bụng. Phía bên trái anh người vợ đứng gần như lẫn vàotrong bóng tối của góc nhà, khóc thút thít bên đứa con trai nhỏ đang giương mắt nhìn mọingười.Phía bên kia quan tài, gần sát tường là một thiếu nữ và một thanh niên chừng mười bảy mườitám tuổi. Họ đều mặc tang phục.Trước mặt mọi người, trên bàn thờ là tấm ảnh của một người đàn bà quê mùa và khắc khổ. Haicây bạch lạp cháy đã quá nửa chiếu ánh sáng lung linh, mờ nhạt trên khung kính nhỏ lồng ngoàibức hình người chết.Gần mười một giờ trưa, một chiếc xích-lô đạp dừng lại trước nhà. Một người thanh niên chừnghai mươi lăm tuổi hấp tấp bước xuống xe và chạy thẳng vào. Anh rẽ đám đông trẻ con bu trướccửa và vào được phía trong. Cô gái kêu lên:- Anh Hữu!Nhưng Hữu không nghe tiếng kêu ấy, anh nhìn sững chiếc quan tài. Chiếc quan tài nhỏ, mongmanh và im lặng một cách tàn bạo, bên trong là tấm thân ốm yếu gầy mòn xác xơ của mẹ anh.Không để lại một dấu tích. Hữu có cảm tưởng như mẹ anh không nằm trong ấy, đó chỉ là mộtcái hòm rỗng, xa lạ một cách kỳ dị đối với anh. Hữu im lặng ngồi xuống. Anh đặt tay trên nắpáo quan, ngước nhìn tấm ảnh mẹ trên bàn thờ rồi bật khóc.Người cha nói:- Đáng lẽ chôn hôm qua nhưng cha hoãn lại chờ con. Cũng may con về được.Hữu hỏi:- Mẹ mất mấy hôm rồi?- Ba bữa, chết khỏe lắm, không đau đớn gì.Hữu im lặng. Người cha tiếp:- Hôm nay ngày tốt, cha định lo chôn cất cho xong. Mẹ con như thế cũng khỏe thân, con chớnên buồn.Hữu quay nhìn cha, ông vẫn nhìn đăm đăm vào quãng trống trước mặt, anh muốn nói một lờinào đó, có lẽ là một lời phản đối nhưng phản đối điều gì? Anh do dự, không biết mở lời sao,không biết phản ứng thế nào, nhưng có điều anh biết chắc là cái chết của mẹ anh không đơnTrang 2/138 http://motsach.infoGiữa Cơn Gió Lốc Đạo Hiếugiản như cha nói.Người cha đưa mắt nhìn đứa con trai lớn, hỏi:- Duy, con đã lo xong chưa?Duy ngửng lên, buông thõng hai tay và buồn bã quay sang ngó vợ, người vợ nắm lấy tay đứa convà lẳng lặng đi ra phía sau.Lát sau, một chiếc xe lam đậu lại trước nhà. Bọn trẻ con lảng đi nơi khác.Mọi người có mặt đông đủ bên áo quan. Người cha khấn vái một lát trước vong linh người bạnđời rồi ra hiệu cho hai đứa con trai lớn khiêng áo quan, Duy đứng một bên, Hữu đứng một bên.Anh cúi xuống luồn hai tay dưới đáy hòm. Chiếc áo quan thô sơ, nhẹ, mặt gỗ sần sùi tạo cảmgiác chắc chắn, vững vàng. Hữu cảm thấy như mình ôm tấm thân gầy gò của mẹ trong tay. Duytránh không nhìn em, đôi mắt anh vẫn còn đỏ hoe và trũng sâu xuống khiến gò má anh nhưnhô cao thêm.- Mình có thể chia xẻ gì với đứa em này không? Anh tự hỏi và ngước lên nhìn đứa em nhưngcũng chỉ thấy một đôi mắt đỏ hoe, buồn thảm. Anh không nhìn thấy gì thêm trong đôi mắt ấy.Cái nhìn của người em không hẳn xa lạ, không hẳn giận hờn nhưng có chút gì tẻ nhạt và chỉ cầnmột chút ấy thôi cũng khiến anh e sợ và vội co rút vào nỗi cô đơn cố hữu của mình.Chiếc xe chở quan tài ra đến vùng đồng ruộng cạnh chân núi. Cơn gió mát làm lòng Hữu dịu lại.Anh ngồi tựa lưng vào thành xe. Cây bạch lạp cắm ở đầu quan tài đã bị gió thổi tắt, chỉ còn lạimột cây ở đàng cuối, vẫn cháy chập chờn.Chiếc quan tài được hạ xuống huyệt và lũ con rải những nắm đất đầu tiên xuống mồ người mẹ.Nắm đất khô, vàng cháy, có lẫn cát sạn, những hạt cát đen nâu chảy qua kẽ ngón tay chậmchạp, vô tình.Vĩnh viễn mẹ không còn trên dương gian. Đống đất cứ cao lên dần, lở lói nghèo nàn và xấu xí.Mọi người tản mát đi hết chỉ còn lại người cha và mấy đứa con. Người cha nói:- Các con lạy mẹ một lần nữa rồi về.Mọi người vâng lời làm lễ. Không ai nói với nhau một lời nào. Hữu ngồi bất động nơi một môđất cao gần đó nhìn mọi người ra đi.- Chia rẽ! Hữu lẩm bẩm, chia rẽ tất cả. Chia rẽ không cách gì cứu vãn nổi. Nhưng tại sao? Hữubiết rõ hơn ai hết tại sao. Tại vì... tại vì... một ngàn thứ tại vì, một ngàn thứ nguyên nhân, từnăm này dồn sang năm khác, từ đời nọ nối tiếp đời kia. Những nguyên nhân ấy chồng chấtnhau, xoắ ...

Tài liệu được xem nhiều: