Lãng đãng Hôm nay, nắng. Nắng màu que kem đậu xanh mút dở, lợt lạt và nhão nhoét. Gió phơ phất mỏng tang, như ai đó cầm quạt nan phe phẩy giữa trưa hè, Chỉ vừa đủ để đẩy cái phong linh bằng tre khua lộc cộc đều đặn. Con bé thấy là lạ. Vì bây giờ đang là đầu tháng tư, mà nắng tháng tư thì phải vàng sóng sánh và đặc quánh như mật ong đựng trong lọ thuỷ tinh cao cổ, nó thầm nghĩ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giữa lưng chừng....ViếtGiữa lưng chừng...Viết. Lãng đãngHôm nay, nắng. Nắng màu que kem đậu xanh mút dở, lợt lạt và nhão nhoét. Gióphơ phất mỏng tang, như ai đó cầm quạt nan phe phẩy giữa trưa hè, Chỉ vừa đủ đểđẩy cái phong linh bằng tre khua lộc cộc đều đặn.Con bé thấy là lạ. Vì bây giờ đang là đầu tháng tư, mà nắng tháng tư thì phải vàngsóng sánh và đặc quánh như mật ong đựng trong lọ thuỷ tinh cao cổ, nó thầm nghĩ.Trời đã sang hạ. Nhưng mưa vẫn chưa thấy về. Ngồi thu lu trên mái nhà, con békhẽ nhắm mắt để mình trôi bạt đi theo gió.Con bé ấy, một đứa con gái với mái tóc hoe hoe như lông mèo, ngắn cũn cỡn đếnđộ những túm tóc trên đỉnh đầu dựng đứng cả lên, lỉa chỉa một cách vô tổ chức.Nhìn từ phía sau, trông nó còn giống con trai hơn một cơ số những thằng con traikhác. Mà con bé cũng chẳng thấy phiền chút nào về điều đó. Nó hay vò rối rungmớ tóc tai lởm chởm, đút một tay vào túi quần và bước đi nghênh ngang trên phố,thỉnh thoảng lại cười nhạt thếch với những mặt người xa lạ đến nhạt nhòa xungquanhCon bé ấy, hãy gọi nó là Du đi vậy. Nó cũng cần một cái tên rõ ràng, để nhữngngười khác nhận biết được nó là một bản thể độc lập, và vì đây là câu chuyện củariêng nó, không phải của tôi.Du sinh vào một ngày giữa tháng tư, cung Dương Cưu.Giống một củ hành có nhiều lớp vỏ, Du có nhiều phần bản ngã tách biệt hẳn vớinhau, cứ như những con người hoàn chỉnh riêng rẽ, và hoàn toàn mâu thuẫn. Dusống như mây trời. Cứ lửng lờ lửng lờ. Trôi trong vô định. Rong ruổi khắp nhângian, đôi lúc dừng lại mong tìm cho mình một bến đỗ đủ bình an. Nhưng rồi cuốicùng, Du vẫn cứ phiêu lãng đãng thế, giữ cho mình đứng ngoài mọi cuộc chơi.Chẳng liên hệ sâu sắc với bất cứ ai ngoài những câu chuyện xã giao vụn vặt khôngđầu cuối.Du là đám mây của một ngày tháng mười một trời nghèn nghẹn sắc mưa.Nặng nề, u ám và lúc nào cũng có thể biến mất không còn dấu vết.Mười tám năm sống đầy ắp những hoảng loạn và tổn thương. Mỗi ngày qua, Durúc sâu thêm một chút vào sau lớp mặt nạ ngông nghênh và bất cần, hoặc đôi khi lànhạt nhẽo và vô cảm. Để chôn lấp phần người oặt ẹo và méo mó.Tự do của mây trời thực chất là một thứ tự do phụ thuộc. Không tự mình đi đếnđược bất kì đâu. Chỉ đưa đẩy, đẩy đưa theo gió. Còn tự do của Du là một cái lồngđèm đẹp được trang trí bằng xích sắt và những ổ khoá không chìa. Đủ rộng lớn đểDu có thể giả vờ tin vào một thứ tự do huyễn hoặc. Và đủ chắc chắn để Du khôngthể tự mình thoát ra. Cứ loanh quanh lẩn quẩn mãi trong những phiêu lãng triềnmienNhưng rồi cũng có người chạm được vào tận cùng trái tim Du. Cậu yêu của Du,một cậu con trai cung Xử Nữ. Du hay gọi cậu là Tử, Tử Tử của Tiểu Du. Tử có nụcười ấm. Không quá rực rỡ, nhưng đong đầy trong Du từng chút yên bình. Tử đến,dần gỡ Du ra khỏi vòng quấn của những cái bóng rối, và đem lại cho Du cảm giáclà một người-đang-sống-bình-thường.Đủ rồi, Tử ạ. Đủ để Du gom nhặt lại những mảnh tim mình vỡ nát dồn hết về bênTử.Tử sống bạt mạng và bất cần hơn cả Du. Tử quan tâm đến tất cả những người Tửcoi là bạn bè. Và có đôi lúc, Tử dịu dàng như những ngày mưa lập hạ.Tử là gió. Gió thì phải được tự do. Nhưng Tử là cơn gió bị nhốt lại trong căn nhàrỗng không. Chỉ có thể rượt đuổi chính mình vòng quanh những bức tường rêumốc.Cái tự do của Tử cũng giống của Du, là tự do trong trói buộc.Tử có yêu Du không, Du không biết. Tử khó nắm bắt, và không để bản thân mìnhbị ràng buộc bởi bất kì thứ gì. Du không giữ chân được Tử. Chẳng ai giữ chânđược Tử cả.Tử quan tâm và lo lắng cho Du nhiều. Những cuộc nói chuyện về đêm giúp Du trútvơi những đứt gãy. Và từng chút một, Du giúp Tử kéo sập những bức tường cũ kĩ.Nhưng tất cả cũng chỉ có thế. Cả Du và Tử đều là những chuỗi chắp vá lãng đãngmơ hồ. Thế nên tình cảm dành cho nhau cũng mơ hồ lãng đãng.Tử hay chở Du vòng vèo qua những con hẻm nhỏ chằng chịt trong những buổichiều nắng đẹp.Phố nhỏ.Phố dài.Và phố rất xa.Thường chỉ có sự im lặng. Hoặc những mẩu chuyện vụn vặt. Hoặc một vài bài hátbuồn mênh mang nào đó qua giọng Du nghèn nghẹn. Gục đầu lên lưng Tử, nhữngbình yên hiếm hoi như lôi tuột Du vào miền vô định của những vòng quay bất tận.Ngày trôi.Những buổi chiều như thế lướt qua nhẹ bẫng.Đó là một buổi chiều muộn đầy gió. Du và Tử ngồi cùng nhau trong góc quán nhỏquen thuộc. Quán vắng, vương *** chút ánh sáng cuối ngày. Căn phòng chập chờnmùi khói Mild Seven Lights dìu dịu Tử hút. Tiếng nhạc trôi miên man về mãi đâuđâu. Tử gõ gõ mấy ngón tay lên nắp phin cà phê nóng sực, vừa đưa mắt nhìn ra dãyđèn lồng trước hiên đang đung đưa theo từng nhịp gió. Du mải miết khuấy nhữngvòng tròn vô nghĩa trong cốc cacao nghi ngút khói, thỉnh thoảng châm thêm trà khithấy hai cái tách nhỏ đã trống không. Như bất kì buổi chiều muộn nào khác.Nhung những khoảng lặng chơi vơi bất chợt bị Tử phá vỡ. Tử thôi những tiếng gõ,nhìn Du và chậm rãi nói bằng giọng thản nhiên nhất có ...