Tiếng trùn kêu rỉ rách nghe ai oán và thê lương. Như hùa theo âm hưởng rả rích đội đất mà hắt vào màn đêm man muội ấy, những đợt gió quái từ đâu luồn về, gãi khành khạch vào đám lá rừng như rủ rê nhau chơi trò đuổi bắt khiến vạt rừng hoang lan tỏa những thanh âm hỗn tạp, nửa reo vui, nửa ai oán bi thiết, tựa hồ như có hàng ngàn vạn hồn cây, hồn cỏ thoát ra từ những thực thể tạm gửi trên cõi đời tụ lại để mở hội quần lâm. Xa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giữa tầng trời Giữa tầng trời TRUYỆN NGẮN CỦA PHẠM VÂN ANHTiếng trùn kêu rỉ rách nghe ai oán và thê lương. Như hùa theo âm hưởng rả rích đội đấtmà hắt vào màn đêm man muội ấy, những đợt gió quái từ đâu luồn về, gãi khành khạchvào đám lá rừng như rủ rê nhau chơi trò đuổi bắt khiến vạt rừng hoang lan tỏa nhữngthanh âm hỗn tạp, nửa reo vui, nửa ai oán bi thiết, tựa hồ như có hàng ngàn vạn hồn cây,hồn cỏ thoát ra từ những thực thể tạm gửi trên cõi đời tụ lại để mở hội quần lâm. Xa xa,ngọn Cao Ba Lanh ảo mờ, kiêu hãnh khảm dáng núi vào tầng trời mênh mông sươngmuối một khối đen sừng sững cao gần 1500m so với mặt nước biển. Cái dáng núi rùa rùa,tựa lưỡi rìu đá hướng lên cao xanh đầy thách thức.Giữa hoang lạnh nơi đầu rừng xó núi ấy, sáu con người đang co tôm trong chiếc túi ngủdã chiến không ai nhắm mắt. Họ so vai lút sâu vào trong túi ngủ, có tránh cái rét râm ranđang nhi nhút ngậm vào da thịt đến tê cứng. Mỗi người một luồng nghĩ. Luồng nghĩ ấybật ra từ ánh mắt đang đau đáu nhìn lên tấm bạt che sương được giăng tạm vào bốn thâncây sa mộc. Mười hai luồng sáng ấy sâu và mảnh đến mức, những loài phiêu sinh cuồngsáng bay tới tìm phút thăng hoa để nổ tung trong cái nóng cháy nhòa chợt vỗ cánh phânvân rồi xè xè đảo cánh bay đi.Mỗi luồng sáng mang một nỗi niềm. ***Thượng tá Tuýnh nằm chếch cuối lán, đầu gối lên gộc rễ của một thân cây dẻ rừng,những búi rễ của loài cây khôngquen sống trên đá cằn đội đất ngoi lên để tìm khí trời vàhơi nước của những giọt sương. Cái dáng nằm của người lính già trên tầng lá mục hơidoãi thẳng, vẻ bình thản trước mọi điều giông gió. Cái bình thản của những con người đãtừng đi qua cái chết. Trong nhóm, ông là người già nhất, quân hàm cấp bậc cao nhất vàđiều đáng nói là cái dáng nằm ấy đã quen với vùng rừng này từ rất lâu rồi. Từ thủa ôngcùng đồng đội bươn qua khói lửa của cuộc chiến tranh vệ quốc để giữ từng tấc đất biêncương, nhiều nhóm phỉ và bè đảng đã từng treo đầu ông với giá 50.000 nhân dân tệ. Gắnbó với vùng biên viễn này đã 34 năm, dường như mỗi nhánh sông, đỉnh núi đều quenthuộc với ông như máu thịt. Tuần trước, khi đặt bút ký vào biên bản thống nhất vị trí cắmmốc, ông cảm thấy điều gì đó bất an trỗi lên trong lòng mình. Bước chân qua bản PhiêngLao, bà con trong bản vẫn chào ông như lệ thường, vậy mà ông vẫn thấy như họ đangnhìn ông bằng ánh mắt nghi kỵ, dò xét. Họ là những người năm xưa đã luôn cùng ông bấtkể ngày đêm có mặt ở đường biên mỗi khi xảy ra sự cố. Dựng lán trại ròng rã hàng tuầnliền để đấu lý, đấu trí với đám dân binh nước bạn, quyết không để chúng thay đổi dù chỉlà mảy may hiện trạng đường biên. Ông lẩn tránh ánh mắt họ. Một lát sau, thượng tá Tuýnh ngồi dậy nhìn ra. Phải rồi, cái dáng núi rùa rùa như lưỡirìu đi rẫy của người đàn ông Sán Chỉ kia là nơi chứa đựng một câu chuyện từ thủa xa xưacha ông ta giữ đất. Truyền rằng, nối tiếp cái chí “ Biên phòng hảo vị trù phương lược, xãtắc ưng tu kế cửu an” của đức Lê Thái Tổ, một vị vua hiền đã ban chiếu đặt một tảng đácó khắc niên hiệu lên đỉnh Cao Ba Lanh. Chiếu dụ viết rằng, tảng đá phải được đặt trênđỉnh núi cao nhất để đánh dấu bờ cõi nước Nam ta bắt đầu từ đó. Lệnh triều đình về đếnChâu, rồi xuống các Lộ để quan binh theo đó mà cắt cử các đinh tráng mang tảng đá lênđỉnh núi. Đã có bao người đi rồi nằm lại nơi lam sơn chướng khí, nhưng tảng đá thiêng đãđược đặt trên đỉnh cao hàng trăm năm có lẻ. Dân đi rừng săn con thú, tìm cây thuốc trênnúi căn cứ vào tảng đá để không phạm sang đất ngoại bang. Tảng đá ấy ông đã nhìn tậnmắt khi còn là cậu tân binh vừa qua đợt huấn luyện vội vàng, run run sờ tay vào từng nétchữ ngoằng ngoằng những ngang bằng sổ thẳng mà ngùi ngùi gọi hai từ Tổ quốc.Tảng đá ấy đã mất rồi, mất cùng cái chết của thằng Toại, thằng bạn nối khố của ông từthủa chốc đầu ghẻ hoa cà hoa cải. Nó với ông, hai thằng đều là con sãi ở chùa, đi línhnghĩa vụ rồi được xung quân lên đây. Chả mấy khi đánh giáp lá cà nhưng ngày nào cũngcó người hi sinh hoặc dính pháo. Những nấm mồ đắp vội cứ nhiều dần lên trên ngọn đồiSao mé Pò hèn. Những chân nhang cứ cháy bừng bừng như nhịp đập trong ngực trẻ.Đêm thằng Toại đi cũng là một đêm rừng vặn mình rên xiết. Trước đó, hai bên đã có quiước tạm ngừng bắn để nhân dân xứ đạo mừng ngày Phục sinh, vinh danh Chúa trên caovời ban bình an xuống cho nhân thế. Cả hai thằng đều là dân ngoại đạo nên chỉ khoái trílà có một ngày thảnh thơi không ì ùng pháo nổ. Khi tiếng chuông nhà thờ loang vàokhông gian từng giọt thâm trầm, thành kính thì cũng là lúc pháo địch trên đỉnh cao nhảxuống bình địa những cột khói đen mù, thảm khốc. Tiếng chuông ngân mắc lại giữa tầngxanh bình yên như chưa bao giờ bình yên đến thế. Khi ấy, ông và Toại đang nằm dài trênchốt, nơi có tảng đá mang huyền tích trăm năm. Nghe tiếng pháo nã toang trời ấy, haithằng lăn vào bụi đúng lúc cả một tiểu đoàn biệt kích tiến vào đất của ta. Hai thằng kêsúng xả cả băng đạn vào những bóng người lừng lững đang rầm rập chạy lại phía tảng đá.Địch khựng lại, nhanh chóng dàn đội hình khai hỏa cầm chân, số khác hè nhau kê vai đẩytảng đá xuống vực. Lúc ấy, chẳng hiểu thế nào mà hai thằng cùng ngỏng dậy, lao về phíaấy. Ông chỉ kịp nghe một tiếng nổ sượt qua tai rồi tất cả trở nên hỗn độn, khuất lấp trongkhói súng và bất thình lình, một cảm giác đau dội từ phía dưới thắt lưng thốc lên đầu.Tưởng như não bộ bị dày nát dưới gót giày đinh của một tên địch cuồng loạn. Khi tỉnhdậy trong lán cứu thương, ông mới biết lúc đó Toại đã ôm chặt tảng đá không để đốiphương phá hoại. Cái thằng đúng là gan cóc tía, nó bị trói vào cột suốt 3 ngày đêm ròngrã không được ăn uống mà vẫn quyết không buông tay. Địch chịu không thấu cái gan tàyđình của nó, và cũng không hiểu nổi vì sao thằng người này lại chịu chết vì một cột đá đãbị thiên nhiên xâm thực, rêu phon ...