Danh mục

Góc phố muôn màu

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 182.40 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chú Nghiêm đang ngồi nhậu với mấy người bạn trên thềm nhà, con Hạnh “chằn” đi ngang. Nhìn nó mặc cái quần sọt ngắn như không thể ngắn hơn được và chiếc áo thun cổ khoét sâu xuống ngực như không thể khoét sâu hơn được, chú Nghiêm bưng ly rượu nóc cạn đánh chót một tiếng rồi vỗ đùi cái bẹp, nói khơi khơi: - Nhìn cặp đùi nó tao muốn chảy nước miếng quá! Rót uống thêm một ly nữa coi. Con Hạnh “chằn” cũng không vừa, nó chửi phông lông: - Cái thứ già mất nết! Có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Góc phố muôn màu Góc phố muôn màu NGUYỄN TRỌNG TẤNChú Nghiêm đang ngồi nhậu với mấy người bạn trên thềm nhà, con Hạnh “chằn” đingang. Nhìn nó mặc cái quần sọt ngắn như không thể ngắn hơn được và chiếc áo thun cổkhoét sâu xuống ngực như không thể khoét sâu hơn được, chú Nghiêm bưng ly rượu nóccạn đánh chót một tiếng rồi vỗ đùi cái bẹp, nói khơi khơi:- Nhìn cặp đùi nó tao muốn chảy nước miếng quá! Rót uống thêm một ly nữa coi.Con Hạnh “chằn” cũng không vừa, nó chửi phông lông:- Cái thứ già mất nết! Có muốn… thì đi kiếm gái mà chơi, nói bậy nói bạ có ngày coichừng bị vả tét miệng hén!Chú Nghiêm giận xanh mặt, đứng bật dậy, kêu giật ngược:- Ê, con nhỏ đó đứng lại! Mầy nói ai mất nết?Con Hạnh “chằn” vẫn tỉnh bơ:- Tui nói khơi khơi vậy đó, bộ ông có ha mà ra miệng?!Chú Nghiêm hậm hực:- Đồ con nít ranh! Cái thứ…. Cái thứ…Con Hạnh “chằn” đốp lại:- Ờ, tui là con nít ranh chứ còn đỡ hơn cái thứ già mà tối ngày đi nhìn đít con nít.Chú Nghiêm tái mặt, huơ tay chụp cái chén định chọi dằn mặt con Hạnh “chằn”, nhưngchú Năm Đen kịp giữ tay chú lại. Chú Nghiêm vung tay, kêu chú Năm Đen buông ra đểchú trị con Hạnh “chằn” cho nó bớt hỗn. Con Hạnh “chằn” đứng ở ngoài vênh mặt lênthách thức:- Ờ, ông ngon thì chọi tui thử coi rồi thấy cái cảnh hén!Chú Năm Đen thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên khuyên con Hạnh “chằn” bỏ đi, hơiđâu mà trách người say. Đằng nào thì chú Nghiêm cũng đáng tuổi cha, chú của nó mà.Trước khi con Hạnh “chằn” bỏ đi, nó còn nói vói lại: “Nể chú Năm tui mới bỏ qua đónghen, chứ cái thứ già không nên nết như ông kia, tui hổng có sợ đâu!”.Chuyện chính xác là vậy, nhưng sáng hôm sau, tại quán hủ tiếu “cóc” của dì Năm ở ngoàiđầu hẻm, chị Sáu “mập” bô bô: “Hồi chiều hôm qua, ông Nghiêm bóp đít con Hạnh“chằn”. Cái ông này vợ bỏ đi lâu mà hổng lấy vợ khác, thèm hơi đàn bà quá nên phátkhùng rồi. Chị em phụ nữ cẩn thận ổng nghen!”. Dì Năm bán hủ tiếu cãi lại: “Ủa, tuinghe nói ổng chỉ đòi cắn đùi con Hạnh thôi mừ”. Chị Ba bán bánh mì bên cạnh chen vô:“Đâu có, ổng đang nhậu, thấy con Hạnh đi ngang, máu bảy mươi lăm của ổng nổi lên nênsàm sở với con Hạnh kìa. Ai chứ con Hạnh đâu có hiền, nó chửi như tát nước. Ông giàNghiêm quê quá, đòi đánh con hạnh”. Chị Hoa “nail” ngồi ăn hủ tiếu, hỏi: “Ổng sàm sởlàm sao, nói chung chung vậy ai mà biết trời”. Chị Ba “bánh mì” giải thích: “Nghe nóiổng vuốt mông vuốt má con Hạnh gì đó”.Thằng Bằng ngồi uống cà phê ở quán cóc của bà Mười, đối diện với quán hủ tiếu của dìNăm. Nghe mọi người bàn tán về chuyện ba mình, nó phóng xe ra bến xe ôm ngoài chợđể tìm chú Nghiêm. Gặp chú Nghiêm đang đậu xe ngồi đợi khách, nó nhìn chú trân trân,hỏi cọc lóc: “Ba, hồi chiều hôm qua ông sàm sở gì con Hạnh dạ?”. Chú Nghiêm nạtngang: “Tao có làm gì nó đâu à!”. Thằng Bằng xẳng giọng: “Hổng làm gì sao cả khu phốđồn rần rần lên kìa”. Chú Nghiêm bực dọc: “Họ nói gì kệ họ, miễn tao hổng có thì thôi.Mầy tin tao hay tin mấy con mẹ nhiều chuyện trong xóm?”. Thằng Bằng gằng giọng:“Hổng có gì mà người ta nói được hả? Sao người ta hổng nói chú Năm Đen, hay chú SáuLùn sàm sở con Hạnh mà nói ba?”. Chú Nghiêm tức tối: “Mầy đi hỏi mấy người nhiềuchuyện đó á chứ tao làm sao mà biết!”. Thằng Bằng uất ức: “Ba lớn tuổi rồi, làm sao coiđược thì làm. Làm quá tui bỏ nhà đi chứ hổng dám ở đây nữa đâu”.Thằng Bằng nói xong nổ xe máy phóng đi vù vù, không cho chú Nghiêm giải thích mộttiếng nào. Chú Nghiêm hẫng xuống, chênh vênh. Vợ chú không chịu được cảnh nghèo,nên bỏ đi từ ngày thằng Bằng mới ba tuổi. Một sáng ngủ thức dậy, chú Nghiêm chỉ thấythằng Bằng nằm bên cạnh, còn vợ đâu mất tiêu. Tưởng vợ dậy sớm đi đâu đó, chú chờmãi, chờ mãi mà không thấy về. Chú Nghiêm đi kiếm khắp nơi nhưng tin tức người vợmà chú yêu thương vẫn bặt vô âm tín. Gần hai mươi năm rồi, chưa có ngày nào chú quêndõi mắt nhìn dáo dác vào đám đông, hay những người phụ nữ có cái dáng hao hao vợmình. Tìm vợ mãi không được, chú đâm ra hận đàn bà. Hận một cách cực đoan. Hận vậychứ chú luôn hy vọng một ngày nào đó vợ chú trở về. Chú mong được tha thứ cho ngườivợ thương yêu của mình, dù người đàn bà ấy có thân tàn ma dại đi nữa, chú cũng sẵnlòng tha thứ. Chú Năm Đen kêu: “Mầy coi lấy vợ khác đi, hơi sức đâu mà chờ. Mà ngườiđàn bà bỏ chồng, bỏ con như vợ của mầy thì không xứng đáng để mầy lao tâm, khổ trí đểchờ như vậy đâu”. Chú Nghiêm ứa nước mắt: “Tui quên con vợ tui hổng được anh Nămơi!”. Hồi vợ chú mới bỏ nhà đi, mỗi lần thằng Bằng bi bô hỏi “Mẹ đi đâu mà lâu về dữvậy ba? Con nhớ mẹ quá hà!” là chú Nghiêm ôm nó khóc rấm rứt như con nít. Bây giờ,mỗi lần nhậu say về, chú hay đem chuyện đàn bà ra nói với thằng Bằng: “Mầy nghèo, lấyvợ thì phải biết làm cho nó mê mầy để nó hổng bỏ đi nghe hông”. Thằng Bằng nghe mãiđiệp khúc ấy nên ngán ngẫm, nó nạt ngang: “Ba đừng nói ba cái chuyện ấy nữa được hôn.Tui hổng lấy vợ đâu. Thấy ba là tui ngán tới cổ rồi, hổng ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: