Danh mục

Gối tay lên cõi tạm

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 206.02 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trời đang thu. Nắng sớm đã hăng mà Lai chưa làm được gì. Trước đó là vài động tác thể dục phổ thông, rồi xuống bếp đẩy tạ, loạt đầu là hai mươi lăm cái, loạt sau ít hơn. Cái tạ tự đúc lấy khá nặng và không cân xứng. Hồi còn sinh viên, thấy bạn bè nhiều đứa tới trung tâm thể hình tập, Lai cũng muốn. Ở nhà tạm thời níu vào thanh bê tông gắn ngang trên cửa chính rút như rút xà, rồi hít đất. Vài tháng thấy ngực cũng hơi hơi vòm. Quá buổi sáng....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gối tay lên cõi tạm Gối tay lên cõi tạm TRUYỆN NGẮN CỦA NHUỴ NGUYÊNTrời đang thu. Nắng sớm đã hăng mà Lai chưa làm được gì. Trước đó là vài động tác thểdục phổ thông, rồi xuống bếp đẩy tạ, loạt đầu là hai mươi lăm cái, loạt sau ít hơn. Cái tạtự đúc lấy khá nặng và không cân xứng. Hồi còn sinh viên, thấy bạn bè nhiều đứa tớitrung tâm thể hình tập, Lai cũng muốn. Ở nhà tạm thời níu vào thanh bê tông gắn ngangtrên cửa chính rút như rút xà, rồi hít đất. Vài tháng thấy ngực cũng hơi hơi vòm.Quá buổi sáng. Rửa ráy chân tay, vào ngồi bật quạt chờ khô, nhìn qua giường thấy tờ báomượn chiều qua còn nguyên chữ. Cả tối mới giơ lên đọc được mươi dòng, nó đã luồnkhỏi tay Lai rớt chính mặt. Tờ báo lại được giăng ra. Lai chưa chọn được cái tít nào ưng ýđã nghe:- Ôi làng ơi! Có ai chết dưới mương…Lai bật dậy chạy ào ra cổng, thấy o lượm chai bao vừa la vừa chỉ tay xuống mương nơi cóngười nằm. Địa điểm chính giữa cổng nhà Lai và bức chè tàu ngăn với quán uốn tóc củaông bà chủ Hoản. Người chết nằm nghiêng, mặt quay ra đường xóm. Nước ngập đầukhoảng mười phân. Lai lội xuống đỡ cái đầu lên. Vừa lúc gã Hoản ngồi trên xe máy từngoài quốc lộ về, nói câu thừa thãi:- Đỡ cậu lên cái Lai…- Ôi, anh Phán - Lai kêu to: Gọi mệ Sòng cái!Hoản chạy ngay qua nhà đối diện mình, cách con mương và đường xóm. Lai kéo anhPhán chưa lên được đường, thì có thêm hai người trợ giúp, là thợ đúc phù điêu do em traicủa anh Phán thuê về làm tại nhà.Mệ Sòng chạy ra dậm chân.- Ôi trời ơi là trời ơi!…Một thằng đỡ hai chân sau, thằng còn lại đỡ tay trái, còn Lai đỡ tay phải và đầu anh Phán.Mệ Sòng lại rít lên:- Đỡ cái lưng nó cho tui cái. Trời ơi…Ngoài Hoản ra, lúc đó có thêm vợ Hoản cùng hai người đàn bà và một đứa học sinh nữa.Nghe vậy Hoản đánh lãng ngay:- Đỡ, đỡ… để tui vô mở cửa… soạn giường cho cậu nằm.Cái lưng của anh Phán phải vọng xuống cho tới khi được đặt lên giường.- Trời ơi! Con tui chết đói. Cả ngày hôm qua nó không ăn. Sáng nay nó xin tiền tui đi cắttóc, nó cắt rồi kìa. Chỉ chiều nay thôi, sáu giờ là nó lên tàu ra với vợ con nó. Vé tàu đãmua rồi. Trời ạ!…Anh Phán ra Hà Nội lập nghiệp sớm. Ba mươi mốt tuổi anh đã là thợ máy giỏi cấp thànhphố. Lấy vợ muộn, đến nay anh chỉ mới có một thằng cu mười tuổi. Anh mất việc donghiện rượu nặng. Vào với mẹ để cai mà xem ra không ổn. Một ngày anh qua quốc lộ,mua rượu uống ở quán bên kia, chệch với ngõ xóm dăm mét. Tiền không có nhiều, mỗilần chỉ năm trăm, vừa đủ một ngụm; hai ngàn thì một hơi. Ngày cũng đến dăm sáu lầnnhư vậy. Đứa em trai ở với mệ Sòng đã có vợ bỏ mặc anh sớm tối dật dờ, coi như chẳngthân quen. Được cái anh Phán hiền từ, thật thà. Không ai trách anh điều gì ngoài tật uốngrượu.- Hôm qua nó nói nó chỉ còn mẹ thôi, không còn ai nữa. Ai cũng hắt hủi nó rồi trời ơi!Lai ơi thay cho anh bộ đồ…Mệ Sòng lật bật xáo hộp giấy đựng đồ, tìm mãi mới ra cái quần dài và chiếc áo chị ruộtanh Phán mới mua cho. Thay áo xong, Lai lấy một chiếc áo trùm lên phần háng của anhPhán rồi mới tụt quần, luồn vào cái khác.Đứng thẳng dậy, nhìn từ chân tới mặt anh Phán thêm lần nữa, Lai quay ra. Mới đưa taygạt tóc lên, đã thấy ngay chị Hoản đứng gần ở trước.- Lai xem thử ông còn sống không?- Xem thử anh. Sao em thấy ông ta như đang ngủ… - Giọng của cô gái cất lên từ phía sauchị Hoản, nhẹ lắm.Ừ, sao từ nãy giờ Lai không nghĩ tới điều này nhỉ. Lai thầm cảm ơn người con gái nọ,quay vào vạch áo của anh Phán lên, đặt tai sát mỏ ác. Lúc này người tới nhiều, họ chennhau đứng ở cửa chính và cửa sổ ngó vào. Lai không hề nghe chi hết. Không một tiếngva vào màng nhĩ. Lai bước ra, lắc đầu. Người con gái lạ hướng về Lai bằng vẻ mặt buồnxanh xao, như đang chia nỗi đau với chính thân nhân của anh Phán.- Không còn gì nữa hả Lai?- Không. Mà chị Hoản thấy, bụng anh Phán lép xẹp. Đầu ngập dưới nước chừng này - Laigiơ lên nửa gang tay - nếu lúc ngã xuống đó anh thở, thì nước phải vào bụng chứ? Hơnnữa anh quá yếu. Em nghĩ, ngã xuống mương anh đã tắt thở…- Rứa có bị chấn thương chỗ mô không anh? - Lần này là người con gái nọ, có vẻ ngườithân quen của Hoản.- Không thấy gì cả. Hồi sáng nhìn qua đường thấy anh ngồi bên đó, chắc anh có uốngrượu. Về đến đây bị trúng gió...Rất nhiều người đã chuyển hướng, vây lấy Lai nghe thêm thông tin.- Tội. Có đoạn nữa là về tới nhà!- ...Thế đấy. Xong một cuộc đời chóng vánh đến khó ngờ. Lạ thật. Con đường này giờ phútnào lại không có người qua lại. Sao vắng tanh lúc anh Phán ngã xuống mương?Lai về tắm, giặt đồ, thay đồ. Không hiểu sao khuôn mặt cô gái núp sau chị Hoản lại hiện.Ai? Người ấy rút cuộc là ai mà chia nỗi cảm thông với Lai? Khuôn mặt thật tội nghiệp.Đẹp đến tội nghiệp. * * *Lai từ phố về. Cả xóm mất điện, tối om. Đến cổng nghĩ tới anh Phán, Lai rờn rợn. Mãimới trấn an được. Mở cửa vào nhà mò mãi ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: