Thương đặt chân lên bàn đạp, chúi người về phía trước, khẽ nhấn. Chiếc xe từ từ chạy đi, về bất kỳ phía nào, miễn là không phải thấy tôi đứng đó. Tôi đứng đó, nhìn theo anh mà biết mình chẳng thể gọi anh trở lại. Cái gì đó nghẹn ngào dâng, tất cả dần trở nên nhạt nhoà. Anh đó, mới hôm nào còn là của riêng tôi, nay đã xa xôi quá thể. Anh hiền như một trái táo, coi cũng muốn cắn vào...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gọi Tên Anh Gọi Tên AnhThương đặt chân lên bàn đạp, chúi người về phía trước, khẽ nhấn. Chiếc xe từ từ chạy đi,về bất kỳ phía nào, miễn là không phải thấy tôi đứng đó. Tôi đứng đó, nhìn theo anh màbiết mình chẳng thể gọi anh trở lại. Cái gì đó nghẹn ngào dâng, tất cả dần trở nên nhạtnhoà. Anh đó, mới hôm nào còn là của riêng tôi, nay đã xa xôi quá thể.Anh hiền như một trái táo, coi cũng muốn cắn vào! Bọn tôi thường khúc khích chọc anhnhư vậy. Anh chỉ cười, cái lúm đồng tiền nhè nhẹ. Bọn tôi không đoán nổi tuổi anh, lúcđầu đứa nào cũng xưng xưng cậu cậu tớ tớ. Thằng Lam bạn anh trợn mắt nạt. Anh cùnghọc năm thứ hai như bọn tôi nhưng hơn chúng tôi hai tuổi. Nhưng hình như anh khôngchú ý đến điều đó lắm. ở cái lớp học thêm này, có biết bao người từ các ngả về đây, cùngngồi với nhau vài tiếng, rồi thôi, ai về ngả ấy; có đáng gì!Một lần cái ánh lừa anh ngồi ra sát mép ghế băng - nó cứ đòi nói thầm điều gì đó mà theonó là rất hay ho. Anh cứ cả tin cứ nhướn cổ sang dãy bàn bên cạnh và tôi đột ngột đứngphắt dậy. Thật vớ vẩn là tôi và anh đang ngồi chung một băng ghế, mất cân bằng, cáibăng nghiêng hết ấy mấy về bên anh. Anh bị hẫng, ngã chèo queo dưới chân cái ánh,may mà tôi kịp giữ cái ghế, nếu không và nó còn dính đòn ghế nữa. Thế là cả lớp cườinghiêng ngả. Ðỏ tía mặt như chú gà chọi, anh từ từ ngồi lên. Dường như sau cái hônđất, anh đã dính luôn vào đó. Chơi nước bài lì, anh ngồi giữa lối đi. Bà xã đâu ra đỡchồng dậy nào. Cả bọn ré lên, đùn đẩy nhau, tôi vội chuồn. Lúc lấy phấn và khăn lau về,tôi thấy lớp có vẻ êm êm, thở phào. Cầu trời cho chúng nó quên con. Và hình như ôngTrời đã nghe thấy, suốt buổi học chẳng có gì xảy ra. Ðôi lúc tò mò tôi khều nhẹ conOanh, nó chỉ cười chúm chím rồi suỵt tôi. Tôi lại ngờ ngợ bọn quỷ đã nghĩ được trò gìđây. Thật quả đâu có sai, cô giáo vừa ra khỏi lớp lũ nhền nhện đã kéo nhau lại họp bànđại sự. Nhiều khi những cái đầu yêu quái của chúng nó nghĩ được khối trò hay và tôicũng là một con nhền nhện trong bọn chúng. Dường như không chọc phá được ai thì thậtbọn này không yên tâm, cứ như thể thế giới sẽ mất vui nếu thiếu chúng vậy. Cái buổiquốc gia đại sự ấy, cùng với những chiếc túi quần thủng, sạch nhẵn, thì trong những trònghịch chúng tôi lại nạp thêm một trò có vẻ cũng hay ho. Chỉ có điều, bây giờ cứ nghĩđến điều ấy tôi lại trách mình sao ngu ngốc đi đùa với lửa. Và tôi đã bỏng, không do ngọnlửa thương yêu nào, tôi bỏng vì cái giá băng anh giành cho tôi, có lẽ mai sau này tôi vẫncòn bỏng rát.Sau khi đã phân tích một mớ lý do, đứa này thì đã có tình yêu, đứa kia thì bố mẹ taokhó lắm, đứa khác thì tôn thờ chủ nghĩa tự do... Nói tóm lại là có vô vàn lý do để chúngnó giành cho tôi cái quyền và cả nghĩa vụ nữa, vì tôi là kẻ ủng hộ kế hoạch này một cáchnhiệt tình mà, là yêu anh. Với một mớ những lợi ích mà nằm mơ cũng chưa bao giờchúng nó ban phát cho ai một cách oan uổng như thế. Lúc đầu tôi sợ, chối nguâynguẩy, rồi sau chúng nó cũng làm mờ được mắt tôi bằng một phép ma nào đó mà tôi có lẽchưa kịp học. Tôi cũng hơi khoái khoái khi nghĩ mình được chơi một trò mạo hiểm, tấtnhiên tôi giao hẹn đó chỉ là đùa chơi. Và hợp đồng sẽ chấm dứt khi anh nói ra cái điều màkhi thương nhau người ta vẫn hay nói đó. Bọn nó đồng ý cái rụp, lại còn nỉ non kêuchúng thiệt hại nặng nề. Ha ha, ơi Tam Tạng hỡi Tam Tạng liệu nhà ngươi có còn gì khirơi vào tay bọn này!Nhưng cục đất chẳng phải là cục đất, mà một tổ ong thì đúng hơn. Nó làm mê mẩn ngườita vì vị ngọt lịm đặc sánh của chất mật vàng óng, nó lại châm chích người ta đến thươngtích mà chưa thôi. Từ ngày ấy, tôivà anh trở nên thân thiệt hơn. Bộn nhền nhện cũng thôitrò Hội đồng tổng cốc với anh, thôi dán giấy lưng anh. Tôi thì bỗng trở nên dịu dàng lắmlắm nhưng cũng vì thế mà yêu quái hơn. Tôi luôn cho anh rơi vào một cái bẫy nào đó đểrồi cuối cùng muốn chui ra anh phải năn nỉ, giận dỗi. Ðôi lúc anh thắc mắc về sự đổi thaykỳ kỳ của bọn nó. Nhưng tôi lấp liếm ngay. Anh lại tin vào cái mồm bẻm mép của tôinhư con chiên tin Ðức Mẹ. Anh thường cười hiền hiền hơn, lúm đồng tiền vẫn đẹp thế.Chính anh cũng không hiểu vì sao từ bao giờ hai đứa tôi về sau mỗi buổi học, anh thaychỗ bọn nó thật bất ngờ. Chúng tôi nói đủ thứ trên trời dưới đất và tôi hiểu rằng lừa dốianh là một điều dễ nhất trên đời này.Tôi vẫn đều đều báo cáo thành tích với bọn nó. Và theo lời bọn nó thì hình như tôi càngngày càng phát triển chiều ngang, Nhưng được cái vẫn xinh! Bọn nó cũng lấy làm sungsướng vì anh ngày càng chiều chúng nó quá mức. Chúng nó thường xuyên lấy tôi ra doạanh. Và thật tức cười, anh thường cuống quýt vì sợ tôi phật ý. Tôi thầm gọi anh là Bờm,thằng Bờm không thích ba bò chín trâu, thằng Bờm không thích ao sâu cá mè, Bờm chỉthích nắm xôi be bé không đáng kể. Tôi lấy làm lạ cho anh.Thế rồi một ngày anh xuất hiện trên ngưỡng cửa nhà tôi, tự dưng tôi luống cuống đến tộinghiệp. Tôi bắt đầu sợ trò chơi của mình. Rồi tự trấn an, tôi phì cười khi t ...