Danh mục

Gót sen ba tấc - Hồi thứ chín

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 124.41 KB      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Con người bé nhỏ méo mó vẹo vọ đó đội mũ quả dưa hai lần vải có hai tai may bằng lông thỏ đã cũ, trông chẳng khác nào hai con chuột chết đeo hai bên má, nách kẹp một bọc dài dài bằng vải. Rét căm căm làm hắn so vai rụt cổ, co ro tay chân, chốc chốc lạt lấy tay áo quệt nước mũi. Chân hắn líu ríu nhưng đi rất nhanh, cứ như có con chó dữ đuổi đằng sau. Hắn quay người chạy tọt vào đám nhà bên con sông đào ở trong cửa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gót sen ba tấc - Hồi thứ chín Gót sen ba tấc Hồi thứ chín Người thực sự tài không lộ mặt Con người bé nhỏ méo mó vẹo vọ đó đội mũ quả dưa hai lần vải cóhai tai may bằng lông thỏ đã cũ, trông chẳng khác nào hai con chuột chếtđeo hai bên má, nách kẹp một bọc dài dài bằng vải. Rét căm căm làm hắn sovai rụt cổ, co ro tay chân, chốc chốc lạt lấy tay áo quệt nước mũi. Chân hắnlíu ríu nhưng đi rất nhanh, cứ như có con chó dữ đuổi đằng sau. Hắn quayngười chạy tọt vào đám nhà bên con sông đào ở trong cửa Nam môn, ngoặtba lán về phía tay trái, ngoặt hai lấn về tay phải rồi đi xuyên chéo vào mộtngõ nhỏ. Người vẹo vọ đi đường đường ngay thì thành vẹo, đường vẹo lạithành ngay, cho nên con người vẹo vọ đó vào đến cái ngõ xiên xẹo này thấythẳng thớm hẳn lên. Hắn dừng lại trước một cảnh cửa gỗ đã hư nát gõ batiếng gấp, một tiếng khoan, ba lần như thế, cửa liền mở ra. Người mở cửa làNgưu Phượng Chương. Thấy hắn, lão nói: - Ô, Hoạt Thụ đấy à! Sao bây giờ mày mới đến, tao tưởng mày lộn cổxuống sông đào rồi kia! Cụ Ba Đằng chờ mày đến nửa ngày rồi đấy! Hoạt Thụ thở hào hển, cổ họng khẽ rít lên, miệng mở ra mà chẳng thốtnên lời. Ngưu Phượng Chương bảo: - Đừng đứng đây mà thở mãi thế, cẩn thận kẻo người ta lại trông thấy. Nói rồi lão dẫn Hoạt Thụ vào nhà. Trong nhà, trên bếp lò đặt mộtchảo gang lớn đang hấp tranh. Hơi nước bốc lên khiến Ngưu PhượngChương mặt mũi đỏ bừng, cứ y như món sỏ bò ở hàng lão Trương Quan Nhidưới lầu treo trống vậy. Bên chiếc bàn bát tiên có một người beo béo đangngồi, thoạt trông biết ngay là được ăn uống tốt. Mắt, miệng, ngón tay, móngtay, chỗ nào cũng vừa múp míp vừa bóng nhẫy. ăn mặc cũng lịch sự, giảidây tơ buộc túi đựng điếu hít thêu hoa ở thắt lưng bỏ thõng, trên bàn đặt cảiđiếu hít chạm hoa màu lam to tướng, nắp ngọc viền vàng, lại một cái đĩađựng thuốc lá bằng sứ, trên đã có nhúm thuốc lá để ngửi. Hoạt Thụ hé mắtnhìn thấy ngay cái đã ấy làm bằng mảnh sứ đời Tống, không phải đồ tốt. Ông Ba Đằng thấy Hoạt Thụ, tỏ vẻ không bằng lòng. Hoạt Thụ mồmmiệng ngọng nghịu nhưng nói cứ liến thoắng: - Cửa hên (hiệu) có quây (quy) định, thớ (thật) giả không được nó(nói). Bi (bây) giờ mí nó thớ (mới nói thật), mí (mấy) lần mua trước đều làđồ giả... - Nói đến đây hắn nổi hen, vừa thở vừa nói tiếp. - ông chẳng oán ấy(ai) được, thớ (thật) giả phải do mớ (mắt) mình, hễ giao tiền đem hàng rakhỏi cớ (cửa), dù có mất đầu cũng đành phải chịu. Hôm nay nể mí (mặt) ôngNăm Ngưu, ông bỏ hây (hai) trăm lạng nữa ra đây, cầm cuộn tranh này về,bảo đảm hàng loại một... Nói rồi hắn mở bọc vải, lại giở cuộn tranh ra, chính là bức tranh củaTrương Thạch Đào vẽ mà hiệu Dưỡng Cổ Trai mua vào cách đây hai năm. Hai con mắt ông Ba Đằng cứ ngó xuôi ngó ngược mãi trên bức tranh,chỉ sợ lại mua phải của giả. Ông ta bèn liếc Ngưu Phượng Chương, ra ý nàilão đoán định giúp thật giả. Ngưu Phượng Chương chỉ thạo làm tranh giả,không hiểu biết mấy về tranh thật nên hỏi lại Hoạt Thụ: - Bức này quả cụ Đồng bảo là thật à? Thôi đừng hại ông Ba Đằng nữađi! Ông Ba có tiền nhưng không thể cứ làm kẻ bị bịp mãi. Từ khi ông kháchSơn Tây Lã Hiển Khanh giới thiệu ông Ba đến cửa hiệu nhà mày mua đồ cổđem về đưa cho người trong nghề xem, ai thoạt thấy cũng lắc đầu. Như thếchẳng phải cố ý làm người ta khuynh gia bại sản là gì? Hoạt Thụ này, tụcngữ có câu hại người một lần, hao mười tuổi thọ đấy! - Coi ông nó (nói) kìa... Nếu là giả, đã, chẳng bá (bán) từ lâu rồi sao?Bức này cất ở trong co (kho), tôi coi dứ (giữ) nó vừa đúng hây (hai) nămrưỡi rồi... - Mày lấy trộm bức tranh ấy đem đến đây, không sợ cụ Đồng nhà màybiết à? - ông Ba Đằng hỏi. - Việc ấy thu xếp dế (dễ) lắm... Tôi nghĩ kĩ rồi, nhờ ông Năm làm bí(bức) tranh giả, thay vào chỗ tranh thớ (thật) này... Ngưu Phượng Chương cười nhạt: - Tính toán dễ nghe nhỉ! Tiền hai ông con nhà mày đút túi, vạ thì vạmình tao. Đã ai thoát khỏi hai con mắt cụ Đồng? Ông ấy không những thấyngay là giả mà còn biết do tao làm giả nữa kia! - Lão xua tay. - Lớn bé bađời nhà tao đều sống nhờ cậy vào tao, mày chớ có hại xong ông Ba Đằngquay lại hại tao nữa! - Việc ấy dế (dễ) lắm! Tôi có... cá (cách)... - Mặt Hoạt Thụ ánh lên vẻtươi cười. - Cách gì? - Ngưu Phượng Chương vội hỏi. Lão nhìn chằm chằm vàomắt Hoạt Thụ, nhưng không cách nào thấy được hai con ngươi của hắn. Hoạt Thụ không đáp. Ngưu Phượng Chương chỉ vào Ba Đằng bảohắn: - Người ta mất tiền, mày phải cho người ta biết rõ ràng, ví dù có chếtcũng khỏi chết oan chứ! Hoạt Thụ ngẩn ra giây lát, vẫn chỉ đáp: - Công việc của nghề đồ cổ, có nói (nói) chưa chắc ông ấy đã hiểu.Chẳng biết cửa hiệu nhà họ Đồng có hại khách hàng hay không, còn HoạtThụ này bảo đảm không hại ông Ba Đằng là được rồi... N ...

Tài liệu được xem nhiều: