Danh mục

Gót sen ba tấc - Hồi thứ mười ba

Số trang: 32      Loại file: pdf      Dung lượng: 220.19 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bây giờ là niên hiệu Tuyên Thống năm thứ mấy nhỉ? Ô, còn Tuyên Thống gì nữa! Tuyên Thống chỉ ngồi trên ngai rồng có ba năm là bị lật đổ, niên hiệu Đại Thanh cũng thôi rồi. Bây giờ là năm dân quốc! Cô cao hơn trong hai cô lên tiếng trước: - Nghe nói ông dấy chuyện cởi chân bó, lại diễn thuyết đòi phủ quan hạ lệnh không cho con gái bó chân được ra vào, đi chơi trong ngoài thành? - Đúng vậy, thì đã sao? Sợ à? Tôi chẳng qua chỉ muốn khuyên các...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gót sen ba tấc - Hồi thứ mười ba Gót sen ba tấc Hồi thứ mười ba Hỗn chiến loạn xà ngầu Bây giờ là niên hiệu Tuyên Thống năm thứ mấy nhỉ? Ô, còn TuyênThống gì nữa! Tuyên Thống chỉ ngồi trên ngai rồng có ba năm là bị lật đổ,niên hiệu Đại Thanh cũng thôi rồi. Bây giờ là năm dân quốc! Cô cao hơn trong hai cô lên tiếng trước: - Nghe nói ông dấy chuyện cởi chân bó, lại diễn thuyết đòi phủ quanhạ lệnh không cho con gái bó chân được ra vào, đi chơi trong ngoài thành? - Đúng vậy, thì đã sao? Sợ à? Tôi chẳng qua chỉ muốn khuyên các côcởi đám giẻ quấn chân hôi thối ấy vất đi, có gì là khó? Đám thanh niên ngỗ ngược đứng vây quanh, nghe nói thế liền cườiphá ra, tìm cách trêu hai cô cho vui. Giám đốc Lục thấy có người cười cũngđắc ý cười theo. Đầu tiên cười ruồi, sau cười mỉm rồi cười ầm lên cười đếnnỗi ngất cả đầu ra đàng sau. Cô gái thấp hơn đưa hai cái bánh quấn thừng rán dầu cho giám đốc họLục. - Cái này để làm gì? - Giám đốc Lục hỏi. - Cô gái thấp cười hì hì: - Nhờ ông gỡ ra và nắn thẳng hộ. - Kì quá, xoắn ngược lại làm gì? Vả chăng bột đã xoắn thành hình thếnày nắn sao cho thẳng? Cô ăn ngán rồi tìm tôi để đùa chăng? - Ông thì có gì đáng để đùa? Đã không nắn thẳng được thì dù cởi chânbó, chân có thẳng lại được không? Giám đốc Lục mắt trợn lên, không trả lời được. Đám thanh niên thấyhay hay bu lại xem kia đều là những cậu nhàn rỗi, thấy bên nào cứng cựa thìủng hộ bên ấy, nay vừa thấy cô gái thấp đối đáp rất tuyệt, liền ngó cả về ônggiám đốc Lục mà cười ha hả. Cô gái cao thấy đối phương lúng túng liền dồnthêm mấy câu nữa: - Về nhà hỏi kĩ mẹ ông đã rồi hãy liến láu cái mồm! Chân bó có đẹphay không, tạm chưa bàn đến, nhưng ông cũng do người đàn bà bó chân đẻra. Ông có dám nói ông là con bà chân to không nào? Mấy câu này đúng là đóng đinh ông giám đốc Lục ngay tại chỗ. Bộrâu chữ bát trên miệng giống như đôi cánh con bướm đen lúc cụp lúc xòe.Đám thanh niên càn quấy nói góp vào càng dữ, những từ khó nghe nhất đềunói vung cả ra. Hai người con gái ném toẹt mấy cái bánh cuốn thừng ránxuống đất, quay đầu bỏ đi, từ đường Hải Đại men theo chân tường thành rồivào thành về nhà. Vào đến sảnh trước, hai cô kể lại chuyện vừa rồi với QuaHương Liên, tưởng Qua Hương Liên thế nào cũng vui lòng. Ngờ đâu côkhông hề mỉm cười như thể trong nhà lại vừa xảy ra việc gì khác, chỉ xua taybảo Hạnh Nhi, Hoa Nhi về buồng. Đào Nhi bước vào, Hương Liên hỏi ngay: - Đã hỏi dò được rõ ràng chưa? Đào Nhi khép cửa lại, hạ thấp giọng thưa: - Rõ cả rồi ạ. Mĩ Tử bảo rằng tối hôm qua, mợ Hai vào phòng mợ Tư,hẹn mợ Tư đi nghe diễn thuyết ở Sở nghiên cứu văn minh, nhưng chưa thấynói vào ngày nào nên chưa đi. - Họ có đi không nhỉ? - Đôi lông mày thanh tú của Hương Liền phướnlên. Đấy là điều cô thầm sợ nhất. - Theo cháu thi..? - Đào Nhi dồn hai con ngươi lại suy nghĩ một lát,nói tiếp. - Họ có thể đi lắm. Chân mợ Tư không ăn nhằm gì. Chân có khôngra gì mới toan tính cởi. Mĩ Tử bảo, ngay mấy tháng trước đây, ban đêm mợTư đã không bó chân cho cô ấy nữa, mà mợ Tư cũng không bó chân mình,thả chân ra mà ngủ. Đều do mợ Hai xui nên cả. - Còn gì nữa không? - Hương Liên hỏi, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng. - Sáng hôm nay... - Thôi không cần nói nữa! Phải mợ Hai không bó chân, kéo lê đôi dépngủ đi đi lại lại ngoài hành lang không? Ta trông thấy cả rồi. Mợ ấy cốt làmcho ta thấy đấy! Đào Nhi thấy miệng Hương Liên đã như quả hồng khô, không dámnói thêm nữa. Hương Liên vẫn hỏi tiếp: - Nguyệt Lan, Nguyệt Quế thì thế nào? Đào Nhi ấp úng trong miệng. - Nói! Đừng sợ! Ta không nói là em mách đâu! Hạnh Nhi bảo hai chị em cô ấy mấy hôm rồi đều ra khỏi nhà, rồimang về mấy tờ yết thị khuyên cởi chân. Bọn Hạnh Nhi, Hoa Nhi, Thảo Nhicũng thấy cả rồi. Nghe nói Nguyệt Lan còn định đi dạo, không biết kiếm ởđâu về một quyển kinh. Qua Hương Liên mặt trắng bệch ra, giận giữ nói: - Tất cả nhũng chuyện ấy đều nhằm vào ta đấy! Bà đứng bật dậy, tay áo suýt nữa gạt đổ cái cốc trên bàn trà, làm ĐàoNhi giật nảy mình. Rồi chỉ tay ra ngoài cửa, bà bảo Đào Nhi: - Em truyền đạt lời ta: cả nhà đều phải có mặt ở trước sân này. Đào Nhi đi báo. Lát sau cả nhà đã đủ mặt ở trước sân. Lúc này,Nguyệt Lan, Nguyệt Quế, Mĩ Tử đã là thiếu nữ, thêm a hoàn và người làm,đứng đặc một khoảng sân. Hương Liên nghiêm mặt nói: - Mấy ngày gần đây, bên ngoài không yên ổn, mà nhà ta cũng khôngyên ổn . Nói xong bà nhìn vào Nguyệt Lan: - Cháu cầm hết những tờ yết thị khuyên cởi chân mang ở ngoài vềđem ra đây, một tờ cũng không được thiếu. Thiếu tờ nào ta cũng biết. Hương Liên sợ nói nhiều, người khác có thời giờ ngầm phòng bị nênnói huỵch toẹt ng ...

Tài liệu được xem nhiều: