Thông tin tài liệu:
Hà Nội ngày gió về, có cô gái nhìn ra khung cửa nhỏ, mỉm cười khi dịu dàng nghĩ về một chàng trai… Dành tặng Hà Nội…ban công nhỏ hoa sữa đầu ngõ và hoang hoải mùa về… Thế là gió mùa đã về rồi, sáng ra lại lười biếng mãi trong chăn ấm không chịu dậy,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hà Nội những ngày mênh mang gió Hà Nội những ngày mênh mang gióHà Nội ngày gió về, có cô gái nhìn ra khung cửa nhỏ, mỉm cười khi dịu dàngnghĩ về một chàng trai…Dành tặng Hà Nội…ban công nhỏ hoa sữa đầu ngõ và hoang hoải mùa về…Thế là gió mùa đã về rồi, sáng ra lại lười biếng mãi trong chăn ấm không chịu dậy,nheo mắt nhìn gió thổi ngoài kia, đẩy nhẹ khung cửa tháng Mười, ngạc nhiên vìHà Nội mùa này đẹp quá…Hà Nội của những ngày không vướng bận, không vướng bận những nhọc nhằn,không vướng bận những lo toan, không vướng bận những nỗi buồn trên mắt ướt,chỉ thấy lòng bình thản đến lạ kỳ, phải chăng cái hoang hoải của tiết trời thu khiếnta mải mê mà quên mất những ưu tư phiền muộn, mải thích thú mà đánh rơi nhữngnhăn nhó đời thường…Hà Nội những ngày thấy yêu thêm những hàng xôi sáng, những hàng rong vỉa hè,những xe đẩy chở đầy ngô, khoai nướng nghi ngút khói, những chiếc khăn len bắtđầu kịp đan để đợi mùa về…Hà Nội của những ngày nhón chân lên nền nhà lạnh toát, run run với gió lùa tócrối, lại nhớ chuyện ngày xưa có một chàng trai thích vuốt mái tóc mềm này, có côgái cười khanh khách khi tóc xù vì gió thổi…Mùa hoa sữa nở xao xuyến lòng aiHà Nội của những ngày hoa sữa thơm thơm lãng đãng, của những ngày càphê một mình nhưng không cô đơn, của những ngày trầm mặc nhìn phố xá đôngđúc, không thấy cô đơn nhưng vẫn giữ một khoảng trống trong lòng…Hà Nội của những ngày vòng tay ôm thật ấm, bàn tay đan thật chặt, của nhữngngày ngả lưng vào một bờ vai rộng thấy trái tim mình bình yên đến thế, Hà Nội củanhững chiều hồ Tây nắng êm ả, nhoẻn miệng cười rồi chớp chớp mắt tinh nghịch“cứ thế này mãi thì thích nhỉ?”…Hà Nội những ngày lạ thật lạ, quen thật quen, không cảm thấy khó chịu vì nhữnglúc đợi đèn đỏ, không tất bật tính toan từng phút giây để vội vã về nhà. Hà Nộimùa này có chàng trai ngồi góc quán quen, gọi nâu đá và hình như ngẩn ngơ nhớmột người…“Phố co mình quờ quạng đắp thêm chănAnh co mình quờ quạng tìm hơi ấmChống chếnh mùa chẳng biết ngại hay mong…”Hà Nội ngày gió về, có cô gái nhìn ra khung cửa nhỏ, mỉm cười khi dịu dàng nghĩvề một chàng trai…