Khi anh bước vào cửa sau của khu ngoại chẩn, Karen, cô y tá vội vã kéo anh vào phòng giải lao:- Tuấn. Anh ngủ quên phải không?Bẽn lẽn, liếc nhìn đồng hồ. 1giờ 45. Trể mười lăm phút. Vì nhà ở gần phòng mạch, buổi trưa anh hay vù về nhà ăn trưa. Hôm nay, trời oi bức, ăn xong, kéo một giấc ngắn. Giấc ngủ trưa nặng nề. Đầu vẫn còn choáng váng. Anh là y sĩ, làm thuê cho bệnh viện Kaiser đã hơn hai năm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hạ trắng Vũ Thư NguyênHạ trắng Vũ Thư NguyênKhi anh bước vào cửa sau của khu ngoại chẩn, Karen, cô y tá vội vã kéo anh vàophòng giải lao:- Tuấn. Anh ngủ quên phải không?Bẽn lẽn, liếc nhìn đồng hồ. 1giờ 45. Trể mười lăm phút. Vì nhà ở gần phòng mạch,buổi trưa anh hay vù về nhà ăn trưa. Hôm nay, trời oi bức, ăn xong, kéo một giấcngắn. Giấc ngủ trưa nặng nề. Đầu vẫn còn choáng váng. Anh là y sĩ, làm thuê chobệnh viện Kaiser đã hơn hai năm. Một thứ hợp tác xã y tế. Đồng lương cố định.Ngoại trừ một số ngày trực gác ấn định, anh ngày 10 tiếng sáng cắp ô đi, chiều vácô về trên chiếc xe cũ mèm. Cuộc sống khá thoải mái. Lũ bạn thường đùa, mày làmbác sĩ mà cứ phây phây như làm ngân hàng. Không sướng sao được, khi về đếnnhà, anh có thể tắt máy gọi beeper, không ai kêu, chẳng ai gọi. Ngày còn là sinhviên y khoa anh hãnh diện được mang beeper, mặc áo mổ, vì chúng làm cho anhtrở nên một nhân vật quan trọng. Bây giờ là y sĩ, chúng là gông cùm chứng tíchcho một tên nô lệ của thời gian, một thứ tù giam lỏng. Năm ấy, có một người bạnkể chuyện về một Việt Kiều về thăm quê hương, mang theo hai cái beeper, anhbão: Sao không nói cho tôi sớm, tôi gửi cái beeper của tôi cho anh ấy mang hộ vềViệt Nam luôn tiện.-Không sao. Có hai vợ chồng Asuka đến khám thai. Tôi bão ho là anh bận mổ ởbệnh viện.Tinh ý, Karen tiếp lời. Anh thầm phục cô y tá khôn khéo. Coi cô ta như bạn, anhvẫn không màng khi cô ta xưng hô với anh bằng tên, ít khi gọi anh là bác sĩ, ngoạitrừ trước mặt bệnh nhân.Steve Asuka nhổm người khỏi ghế, có vẻ nóng ruột. Con bé Alison, lên ba, đangngồi trong lòng bố, tuột vội xuống đất:- Chào bác sĩ. Chắc bác sĩ gặp ca mổ khó?- Xin lỗi Steve và Maggie. Tôi phiền hai người chờ. Anh nặn một nụ cười khoảlấp.- Không sao. Chỉ có thằng bé nầy nóng ruột, cựa quậy lung tung.Maggie, ngồi trên bàn khám, chân buông thõng, đong đưa, bàn tay trái xoa nhẹ lênbụng. Cái thai đã khá lớn, làm cô thêm vẻ nặng nề khó nhọc. Cô phải ngồi hơi ưỡnngười về phía sau, tay phải chống thẳng trên bàn khám. Anh đỡ cho Maggie nằmxuống bàn khám. Đặt máy đo nhịp tim lên bụng của cô, anh nhìn ánh mắt sáng rỡcủa cha đưa bé:- Tim cháu mạnh quá. Giống bố.- Giống tốt mà. Steve huênh hoang.- Cái gì tốt là của anh thôi. Maggie trách yêu chồng.Ra hiệu cho con bé Alison đến gần, anh áp cái mấy nghe tim vào tai nó. Qua máyphóng đại âm thanh, tiếng tim đập lụp đụp, đều đặn như một cái bơm nước nhỏ.Thỉnh thoảng cái thai cựa mình. Alison thích thú nhìn cái đầu gối bé tí chổi lêncuống rún căng mỏng của Maggie.:- My baby brother, my baby brother!!!-Chọn nghề sản khoa, vui hơn, vì anh không chịu nổi cảnh chết chóc của nhữngngười bệnh nan y, chỉ thấy mình bó tay tuyệt vọng mà thôi.Có tiếng gõ cửa. Karen thò đầu vào phòng qua cánh cửa mở hé:- Bác sĩ. Có điện thoại của ông.- Cô ghi giùm số điện thoại, tôi gọi lại.- Không. Bệnh viện cần nói chuyện với ông khẩn cấp.Anh vội vã theo Karen ra khỏi phòng. Cô y tá kéo anh vào góc hành lang, nói nhỏ:- Không phải bệnh viện. Tôi nói thế cho bệnh nhân khỏi phiền.- Ai? Anh hỏi hơi bực dọc.- Bà ấy nằng nặc đòi gặp anh. Đường dây đang chớp đèn đó.Karen hất nhẹ đầu, tay trỏ về phía phòng làm việc. Anh nhất điện thoại.Steve lại nhấp nhổm, khi nhìn thấy nét mặt thất thần của người bác sĩ lúc trở lạiphòng khám:- Không liên hệ đến cháu bé đấy chứ.Lắc đầu nhè nhẹ, anh thông cảm với nổi băn khoăn của kẻ sắp làm cha một lầnnữa. Steve là người Nhật thế hệ thứ ba. Steve nói tiếng Mỹ, đặc thổ âm New York.Chuyện Steve lấy Maggie một cô gái da trắng đã làm bố mẹ của anh phiền lòngkhông ít.Nâng nhẹ cái bào thai, phỏng định sức nặng. Cái thai cựa quậy như con cá đangvùng vẫy:- Bảy pound là ít.- Giống bố nó.Maggie nhoẻn miệng cười hãnh diện. Vành môi cô tròn trịa duyên dáng. Nhìn vàođôi mắt nâu đen, lông mi cong vút của cô, anh thầm nghĩ đến cú điện thoại bannãy.Con bé Alison cũng nhìn anh cười chúm chím má đống tiền.- I want to be a doctor like you.Con lai. Xinh và kháu khỉnh thật.Buổi làm việc bận rộn, dồn dập sau khi vợ chồng Asuka ra về. Trung bình anhkhám khoảng mười lăm người bệnh mỗi buổi. Còn phải dành thì giờ để trả lời điệnthoại cho bệnh nhân. Mệt mỏi, anh ngồi vào bàn. Người bệnh cuối trong ngày làmột đôi vợ chồng hiếm muộn tới khám anh lần đầu tiên. Karen biết ý anh, xếpnhững người bệnh hiếm muộn, đòi hỏi nhiều thì giờ, vào cuối ngày làm việc, nhấtlà trong trường hợp người bệnh mới được thêm vào cùng ngày. Làm thuê cho tổhợp y tế Kaiser, mình không có quyền từ chối bệnh nhân. Bất cứ lúc nào.Xem qua hồ sơ bệnh lý, hồ sơ khám bệnh từ một bác sĩ khác gửi đến, anh bãoKaren mời họ vào. Đó là một đôi vợ chồng tuổi trung niên. Người chồng vàokhoảng 50. Tóc đã điểm bạc. Ông bắt tay anh, lịch sự kéo ghế cho vợ ngồi. Ôngngồi xoa cằm nhè nhẹ, đưa mắt nhìn anh, dò đoán tuổi tác, đo lường khả năng củangười bác sĩ trẻ mà người ta đã ...