Đã hai giờ sáng. Trên bến đò Thiên Tinh chỉ còn lác đác vài bóng người chờ chuyến phà cuối cùng nối liền Hương Cảng và Cửu Long. May là gần dịp lễ giáng sinh nên đò chạy thêm chuyến, chứ nếu là ngày thường thì giờ này đã hết đò từ lâu. Đêm đã khuya, lại gặp ngày mưa buồn lạnh, nhưng là ngày lễ nên vẫn có người về trễ. Hai ba người đang ngồi co ro trên băng ghế trong chiếc áo khoác cổ kéo cao. Những cơn gió lạnh từ biển khơi thổi tới rát buốt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hải Âu Phi XứHải Âu Phi Xứ Quỳnh Dao Hải Âu Phi Xứ Tác giả: Quỳnh Dao Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 21-October-2012Trang 1/186 http://motsach.infoHải Âu Phi Xứ Quỳnh Dao Chương 1 -Đã hai giờ sáng.Trên bến đò Thiên Tinh chỉ còn lác đác vài bóng người chờ chuyến phà cuối cùng nối liềnHương Cảng và Cửu Long. May là gần dịp lễ giáng sinh nên đò chạy thêm chuyến, chứ nếu làngày thường thì giờ này đã hết đò từ lâu.Đêm đã khuya, lại gặp ngày mưa buồn lạnh, nhưng là ngày lễ nên vẫn có người về trễ. Hai bangười đang ngồi co ro trên băng ghế trong chiếc áo khoác cổ kéo cao. Những cơn gió lạnh từbiển khơi thổi tới rát buốt da mặt.Du Mộ Hòa kéo kín cổ áo, duỗi thẳng hai chân một cách vô vị, chờ đò đã hơn mười phút rồi.Bình thường cứ một, hai phút là có một chuyến ra khơi. Hàng kem trước mặt đã đóng cửa tựbao giờ, bốn bề yên lặng, chỉ có các bảng quảng cáo bằng đèn ống là còn chớp tắt.Hòa thay đổi cách ngồi, nhìn về phía lan can bên ngoài. Những chiếc tàu đò từ hướng Cửu Longđang chậm chạp tiến sang. Trong bóng đêm, trên mặt bể lập lòe vài điểm sáng. Đêm trên mặtbể có đẹp đến đâu mà nhìn mãi rồi cũng chán. Hòa quay mặt lại, bất chợt chàng nhìn thấy trênchiếc băng gỗ cuối dãy hành lang có một người con gái đang ngồi trông thật cô độc. Nàng ngồinghiêng đầu như đang nghĩ ngợi một điều gì quan trọng lắm. Mái tóc đen và dài lấm tấm nhữnghạt mưa bụi tung bay theo từng cơn gió, hình như nàng chẳng có mặc áo đi mưa cũng chẳngmang theo dù. Một chiếc áo màu cà phê khoác ngoài mà đôi bờ vai đã thấm ướt. Đôi chân thondài nằm lạnh lẽo dưới chiếc jupe nâu.Có lẽ vì không có gì để bận tâm hơn, Du Mộ Hòa quan sát thiếu nữ, nàng không trên hai mươituổi, sống mũi cao, nước da trắng mịn, đôi môi chất chứa một chút tinh ranh, phản kháng, mắtnàng sâu hun hút khiến Hòa không nhìn ra màu mắt nàng, nhất là hai hàng lông mi dài và conglại cố tình dấu diếm nó. Gương mặt nàng hình như có được trang điểm nhưng có lẽ những hạtmưa đã rửa sạch đi, chỉ để lại những bóng sáng phản chiếu nhờ ở ngọn đèn gần đấy.Hòa chợt thấy khó chịu với chính mình. Người ta làm gì mặc người ta, tại sao mình lại nhìnchòng chọc một cách bất lịch sự thế? Định quay lại nhìn sang nơi khác nhưng như có một cái gìlôi cuốn khiến Hòa không thể tuân theo lý trí được.Một thiếu nữ đi đêm một mình lúc nào cũng gây sự chú ý cho những người chung quanh, dù đâychẳng phải là chuyện lạ ở xứ này.Cô gái hình như đã biết có người nhìn mình, nàng chậm rãi quay lại, mắt phớt nhẹ qua mặtHòa. Bây giờ thì Hòa đã trông thấy ánh mắt nàng, một đôi mắt đen ngơ ngác. Đồng thời Hòacũng có thể xác định tổng quát nàng không đẹp lắm, nhưng dáng dấp phảng phất một cái gì ubuồn, thanh cao. Có lẽ đấy chính là điểm đã thu hút chàng.Sống ở xứ này, tìm thấy những thiếu nữ ăn mặc đúng thời trang thì thật dễ, nhưng muốn tìmmột thiếu nữ đẹp một cách giản dị, thanh nhã thì quả là chuyện hơi khó. Cô độc và thanh nhã?Không hẳn thế, hai chữ này cũng chưa đủ để diễn tả. Còn phảng phất một cái gì nữa. Hình nhưTrang 2/186 http://motsach.infoHải Âu Phi Xứ Quỳnh Daođó là một sự tổng hợp của buồn phiền, bơ phờ và cô đơn. Mắt nàng quét nhanh qua người Hòamột lần nữa, một ánh mắt chẳng thiết tha đến cái gì cả. Trí thức của nàng có lẽ đang bay bổngtận phương trời nào.Tiếng chuông báo hiệu tàu sắp rời bến reo vang. Cửa lan can sắt được mở ra. Tiếng động làmHòa giật mình. Không những chỉ có Hòa mà cả cô thiếu nữ kia cũng thế. Nàng hấp tấp bước lêntàu. Hòa cũng đứng dậy theo sau lưng thiếu nữ và những hành khách cuối cùng đã bước lênboong. Hình dáng mảnh mai của nàng trông hấp dẫn lạ.Gió ngoài biển thổi vào mang theo những hạt mưa lạnh ngắt. Khách đã vào hết bên trong lòngtàu, nhưng người con gái vẫn không vội. Nàng đi ra tựa lên lan can, yên lặng nhìn xuống nước.Tóc nàng tung bay theo gió.Du Mộ Hòa đứng ngẩn ra một chút rồi bước tới dẫy ghế ngoài cùng, ngồi xuống. Ngồi chỗ nàylạnh thật. Mưa tạt cả vào mặt, vào người không chút vị nể. Hòa đưa mắt nhìn ra ngoài. Cô bénày điên rồi sao? Trời lạnh cắt da mà không sợ bệnh à? Nhưng có ăn thua gì đến ta đâu mà ta loquàng, lo xiêng? Hòa bực mình. Trong nghề nghiệp, bao nhiêu chuyện khiếp đảm khó tin vẫnkhông làm Hòa bận chí, thế mà bây giờ tại sao chàng lại bứt rứt khi trông thấy một thiếu nữ dầmmưa? Lạ thật!Tàu đã rời bến, người con gái vẫn đứng yên lặng mắt nhìn ra biển khơi xa vắng. Nàng làm saobiết được có người đang nhìn, đang áy náy cho nàng? Đôi môi nàng mím chặt, ánh mắt bàngbạc, hình như nàng đang buồn lắm thì phả ...