Danh mục

Hai Bờ Thương Nhớ

Số trang: 170      Loại file: pdf      Dung lượng: 555.26 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 26,000 VND Tải xuống file đầy đủ (170 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tùng Chi tò mò nhìn sang nhà bên cạnh. Lại đổi chủ nữa rồi. Trong một năm nhà đổi chủ hai lần. Các cụ thường nói, sự đời bất quá tam. Chẳng hiểu cái vụ "bất quá tam" ấy có ứng vào trường hợp này không, riêng gia đình Chi thì đã mệt vì sự chộn rộn của những người láng giềng mới tới mức "Chưa quen đã lạ, chưa gần đã xa" ấy lắm rồi. Lần này hy vọng láng giềng mới sẽ bén rễ xanh cây ở đây như gia đình cô cho vui. Đang chống tay trên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hai Bờ Thương NhớHai Bờ Thương Nhớ Trần Thị Bảo Châu Hai Bờ Thương Nhớ Tác giả: Trần Thị Bảo Châu Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 21-October-2012Trang 1/170 http://motsach.infoHai Bờ Thương Nhớ Trần Thị Bảo Châu Chương 1 -Tùng Chi tò mò nhìn sang nhà bên cạnh. Lại đổi chủ nữa rồi. Trong một năm nhà đổi chủ hailần. Các cụ thường nói, sự đời bất quá tam. Chẳng hiểu cái vụ bất quá tam ấy có ứng vàotrường hợp này không, riêng gia đình Chi thì đã mệt vì sự chộn rộn của những người láng giềngmới tới mức Chưa quen đã lạ, chưa gần đã xa ấy lắm rồi.Lần này hy vọng láng giềng mới sẽ bén rễ xanh cây ở đây như gia đình cô cho vui.Đang chống tay trên balcon nhìn sang khoảng sân rộng, trải sỏi trắng toát hừng hực nắng trưa,Chi giật mình vì bị gõ đầu đánh cốp.Giọng anh Phương khó chịu:- Này! Đang hóng gió tò mò à?Xoa vào chỗ bị gõ, Tùng Chi nhăn nhó:- Có gì đâu mà tò mò? Tự nhiên cốc con người ta hà! Bộ hổng đau hả?- Không dám tự nhiên đâu. Nãy giờ điện thoại reo rân trời mày không chịu nghe, báo hại taotrong nhà vệ sinh chạy ra như bị ma đuổi. Hừ! Lo chõ mõ sang nhà hàng xóm đến mức điếcluôn. Đúng là nhiều chuyện bẩm sinh.Tùng Chi gân cổ lên:- Hổng phải điếc mà em biết điện thoại đó của anh. Nhấc máy làm chi phiền lắm. Em khôngquen nói dối, lỡ người ta hỏi anh đang làm gì, em phải trả lời sao cho lịch sự đây?Phương hầm hừ:- Giỏi nhí nhố lắm! Nhưng dì Vân gọi chớ chẳng có người ta nào đâu am` em lắm điều.Tùng Chi ngạc nhiên:- Em mới ngoài quầy về, dì Vân gọi làm gì nữa nhỉ?Phương trả lời ngay:- Có người bán một tủ sách lớn, dì Vân bảo mình đi chở về nội trong ngày nay.Tùng Chi khịt mũi:- Mình nào vậy ta? Em nhớ rất kỹ chở sách là chuyện của anh và anh Luyện m à.- Thằng Luyện... biệt tích từ sáng tới giờ, nên em được thế chỗ của nó.Tùng Chi nhảy dựng lên:- Hổng có vụ đó đâu.Trang 2/170 http://motsach.infoHai Bờ Thương Nhớ Trần Thị Bảo ChâuPhương phẩy tay:- Vậy thì nói với dì Vân chớ đừng ba gai với anh.Tùng Chi ấm ức:- Em hẹn đi siêu thị với nhỏ Oanh Nhi rồi, giờ sao đây?- Thì khất tới bữa khá c. Chuyện làm ăn là nhất ngốc à! Có thêm tí tiền, dạo siêu thị vẫn khóaihơn. Nghe đâu tủ sách này của nhà giàu, coi như mình trúng mánh...Thấy mặt Chi vẫn chảy dài, Phương hất hàm:- Nào, có đi không thì bảo?Tùng Chi càu nhàu:- Em dáng hổng đi à? Tất cả cũng tại ông Luyện. Rồi ổng sẽ biết tay em.Phương nhăn mặt:- Đừng hăm he bằng giọng dấm tiêu pha chanh, nghe ê răng quá. Đi cho rồi.Tùng Chi uể oải bước theo ông anh xốc vác của mình. Anh Phương rất mê kiếm tiền, ngoàinhững giờ đến lớp, anh thường chịu khó chạy đi tìm việc. Ngoài việc phụ trông quầy sách cũtrên đường Nguyễn Thị Minh Khai cho dì Vân ra, Phương sẵn sàng làm nhiều việc khác. TùngChi lười hơn, nhưng cũng theo bước anh mình, nên cả hai anh em đã từ lâu không xin tiền bamẹ. Ông bà luôn hãnh diện vì sự tự lập của anh em Chi, nên dù thừa sức lo cho con ăn học đếnnơi đến chốn, hai người vẫn bỏ mặc các con lăn lộn vào đời.Vừa dừng xe trước hiệu sách, Tùng Chi và Phương đã nghe giọng bà Vân:- Hai đứa nhanh nhanh lên cho tao nhờ. Người ta chờ mình dọn trống kho nhà họ càng sớmcàng tốt kia kìa.Phương hỏi:- Nhưng ở đâu? Con không biết.Đưa cho anh địa chỉ, bao bì, dây buộc xong, bà Vân bảo:- Tiền bạc dì đã trả đủ rồi, hai đứa ráng chở hết sách về. Toàn thứ quý hiếm không đó.Mắt Phương sáng rỡ:- Vậy là trúng mánh rồi.Hai anh em không mấy vất vả để tìm nhà. Đó là một ngôi biệt thự nhỏ đã xuống cấp khá trầmtrọng, nhìn vào chỉ thấy âm u, buồn bã.Phương nhấn chuông, một con bé như người giúp việc đon đả chạy ra.Đứng sau cánh cửa sắt rỉ sét, nó hỏi bằng giọng hơi sấc:Trang 3/170 http://motsach.infoHai Bờ Thương Nhớ Trần Thị Bảo Châu- Kiếm ai?Phương mỉm cười, nụ cười Chi thường gọi là nụ cười thương lái:- Bọn anh tới chở sách.Nhìn anh Chi từ phải qua trái, từ trên xuống dưới xong, nó mở cổng.- Vào đi! Gớm! Mua sách cũ cũng chạy Wave. Sang khiếp!Phương tiếp tục cười:- Wave Tàu mà sang gì em ơi!Tùng Chi hỏi:- Sách để ở đâu vậy em?Con nhỏ dài giọng:- Còn đầy kệ trên lầu. Mang đi mau mau giùm, để lỡ có người đổi ý không bán thì ráng chịu đó.Chi buột miệng:- Tiền đã thanh toán xong cả rồi, sao lại đổi ý chứ?Vừa dẫn Chi và Phương lên lầu, con nhỏ vừa nheo nhéo:- Nhà này có bao nhiêu người thì có chừng đó ý khác nhau. Mà người nào cũng cho là mìnhđúng. ...

Tài liệu được xem nhiều: