Danh mục

Hai con số không kỳ quái P1

Số trang: 21      Loại file: pdf      Dung lượng: 273.37 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

-Bu ơi! Cho con xin ly trà đá.Gã thả phịch người xuống ghế chán nản, lơ đãng nhìn người đàn bà mập mạp sau quầy đang đập đá bôm bốp. Những khối thịt trên cơ thể phì nộn đó cứ rung lên theo mỗi nhát gõ. Trong đầu gã lại vang lên những câu hỏi muôn thuở. Tại sao giữa cái quán lụp xụp nhếch nhác này, giữa đám sinh viên nghèo kiết xác với những nợ nần chồng chất lại có một con người “mỡ màng” đến ngán mắt thế kia? Tại sao... - Ly này nữa là tròn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hai con số không kỳ quái P1Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI Phần 1 -B u ơi! Cho con xin ly trà đá. Gã thả phịch người xuống ghế chán nản, lơ đãng nhìn người đàn bà mập mạpsau quầy đang đập đá bôm bốp. Những khối thịt trên cơ thể phì nộn đó cứ runglên theo mỗi nhát gõ. Trong đầu gã lại vang lên những câu hỏi muôn thuở. Tạisao giữa cái quán lụp xụp nhếch nhác này, giữa đám sinh viên nghèo kiết xácvới những nợ nần chồng chất lại có một con người “mỡ màng” đến ngán mắtthế kia? Tại sao... - Ly này nữa là tròn ba trăm mười lăm nghìn. Liệu mà trả. Từ mai không chomày ký sổ nữa đâu nhá. Ly trà đá được đặt xuống bàn nghe đánh cộp cùng với vẻ khó chịu của ngườiđàn bà có giọng nói mang giọng điệu hăm dọa. Gã uể oải gật đầu, không dám nhìn cặp mông tròn vo đang chạm vào nhautanh tách theo mỗi bước đi của người đàn bà có chất giọng chua loét như giấm.Gã khẽ thở dài. Ra trường đã hai năm, giờ đây trong tay gã là tấm bằng tốtnghiệp loại giỏi, một con xe đạp cũ nát, ba tháng nay chủ nhà trọ xa xả chửi gãnhư... tấn tuồng để đòi tiền nhà và đống sổ ký nợ với tên gã. Dùi mài kinh sửcho rách cả đũng quần, những kẻ vẫn được gọi là các “ông Cử, bà Cử” ra trườngtung tăng như những con cá nhỏ nuôi lâu ngày trong bè lưới nay được thả rasông. Có con thì nương theo dòng nước mà bơi được ra tận tới bể Đông. Có chúthì nhờ khả năng thực sự với cái sự may mắn ở đời thì đã hóa rồng, hóa tiên từđời nảo đời nào. Cũng nhiều thằng cá “chết trôi chết nổi” như gã vậy. Tiền không, quyềnkhông. Lại tham vọng làm đúng việc mình đã được đào tạo chứ không chịu chuivào những chỗ trái ngành trái nghề. Và đằng thẳng ra mà nói là cũng không chịulàm lính quèn lo dọn bàn, giữ xe nữa. Chứ để có miếng cơm và tồn tại được ởthành phố thì thiếu gì công việc. Trong hàng ngàn những lý do mà gã cũng nhưnhiều kẻ khác không làm chỗ này, từ chối chỗ kia là vì tính sĩ diện và mơ mộnghão huyền. Đòi một bước lên hàng đại gia ngay lập tức chứ không chịu đứng ởvị trí của thằng giúp việc mà đi lên. Ấy bởi vậy nên giữa dòng đời gã đang sống,người ta nghe nhạc Pop, Hip-Hop, Rock đầy sành điệu và đẳng cấp thì gã vẫnnghe tấn tuồng từ các chủ nợ. Gã nhếch mép với niềm kiêu hãnh mang vị chuachát trước sự “thành đạt và nổi tiếng” ngoài sức mong đợi của mình. Không biết gã còn chìm đắm trong vị “thành công” mang hương vị khó mànuốt nổi của mình tới bao giờ nếu như không có âm thanh của vật gì đó bị đổ. “Rầm!”www.vuilen.com 1Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI - Chướng quá! Dẹp mẹ con xe này ra chỗ khác đi. Gã lặng thinh nhìn cái xe đạp nằm chỏng chơ trước cửa quán. Thằng oắt concó khuôn mặt búng ra sữa nhưng chơi ngông với cái khuyên bên cánh mũi phảiliếc qua gã bằng nửa con mắt. Nó vừa đánh mông “hạ” con xe rệu rã của gã.Thằng oắt và một đống những thằng oắt và con oắt chạc tuổi nó như vậy nghênhngang đi vào trong quán. Vừa đi vừa nhún nhảy, tay chân khẳng khiu nghềungào vung vẩy trong không khí như vơ bắt cái gì đó. Bộ dạng không khác gìnhững cô Tây, cậu Tây đầy phong cách trong những videoclip trên MTV. Cóđiều phong cách của Tây đã được “ta” biến hóa và kết hợp với “Tầu” nên kếtquả là trong quán nước lúc này có cả một đàn vẹt Hồng Kông. Từ mấy “con vẹt” Hồng Kông chơi đồ Hip-Hop bốc mùi nước hoa đến đặcsệt cả không gian tôi tàn và nhỏ hẹp của cái quán nước. Gã khẽ nhăn mũi. Bọnoắt đang bô bô kể những “chiến công” vang dội. - Hôm qua tao ăn trăm điểm con “ba ba”. Năm trăm nghìn con đề không bảy.Rút được con “pây” trắng ra khỏi kho nhà Hùng “hợi”. Dư một triệu hai, mócbóp con bồ được bảy triệu nữa phang con “không không”. Tối đến thằng Tiến“phe” lấy tiền. Tháng này đang dây son. Hớ! Hớ! - Phen này có tiền đưa nàng vi vu Đà Lạt rồi nhé’. Hôm nay tao cũng đổ con“không không” của mày đấy. Gã nhìn ra ngoài để tránh những thứ đắt tiền trên người bọn choai con đậpvào mắt. Nàng lướt qua trước cửa, xinh tươi như đóa hồng kiêu sa. Gã bật dậy,lao ra ngoài dựng xe rồi gò lưng đạp. -N ăm mươi nghìn. Không hơn. Gã xòe tay, tờ po-li-me có số năm tròn trĩnh nghiêng đầu rơi từ những ngóntay múp mĩm trắng bóc của thằng cha có khuôn mặt như mặt Trư Bát Giới, rơivào tay gã, khẽ mỉm cười như một điềm may cho gã. Gã là một kẻ vô thần vôthánh nhưng ít ra trong lần ra quân đầu tiên với những ý nghĩ táo tợn này, gã làkẻ dang đi đầu may mắn. Cũng bởi thế nên cả dãy hàng cầm đồ ở con đường cóhàng cây xà cừ xanh mướt này, gã không chọn những hàng khác mà vào ngayhàng của thằng cha này. Nhìn cái mặt Trư Bát Giới thế kia gã liên tưởng đếncuộc sống phồn thực theo đúng nghĩa của nó. Và có lẽ nghĩ đến cuộc sống đầyđủ ê hề từ khuôn mặt của thằng cha chủ tiệm cầm đồ nên hắn thấy trong ngườirạo rực vui vẻ hẳn lên. ...

Tài liệu được xem nhiều: