Danh mục

Hai con số không kỳ quái P4

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 240.45 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 7,000 VND Tải xuống file đầy đủ (16 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sau một trận sốt mất hai ngày nằm trên giường, dì Ngoan kính yêu của tôiđã khỏi nhưng mắt dì lại hoe đỏ. Chắc tại cơn sốt. Dì gọi tôi vào trong lúc tôi đang ngồi trên mặt bể và nhồm nhoàm gặm trái xoài xanh, nhai rau ráu hệt một đứa chết đói lâu ngày. Dì nhìn tôi rồi đưa cho tôi một tờ giấy. Nói bằng giọng hết sức nghiêm túc: - Dì rất buồn vì những chuyện đã xảy ra với chị gái và anh rể của mình. Việc bắt con về ở cùng với dì là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hai con số không kỳ quái P4Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI Phần 4 S au một trận sốt mất hai ngày nằm trên giường, dì Ngoan kính yêu của tôiđã khỏi nhưng mắt dì lại hoe đỏ. Chắc tại cơn sốt. Dì gọi tôi vào trong lúc tôi đang ngồi trên mặt bể và nhồm nhoàm gặm tráixoài xanh, nhai rau ráu hệt một đứa chết đói lâu ngày. Dì nhìn tôi rồi đưa cho tôi một tờ giấy. Nói bằng giọng hết sức nghiêm túc: - Dì rất buồn vì những chuyện đã xảy ra với chị gái và anh rể của mình. Việcbắt con về ở cùng với dì là điều thiệt thòi cho con nhưng chúng ta không còncách nào khác. Dì không biết làm việc gì ở thành phố. Hơn nữa dì cũng khôngmuốn dời bỏ ngôi nhà mà ông bà ngoại để lại. Dì cầm tay tôi, giọng trùng xuống: - Đồng thời dì rất lo cho tương lai của con. Nếu chẳng may dì chết đi, sẽkhông còn ai lo cho con nữa. Tôi nghĩ có lẽ dì bị ám ảnh bởi cái chết của cha mẹ tôi và sau cả trận ốm củadì nữa. Dì đã từng nói là mình rất ít khi bị bệnh. Mà những người khỏe mạnhthường đột tử. Tôi thì tôi không tin mấy chuyện khỏe mạnh hay ốm yếu mà độttử gì cả. Chỉ có tai nạn như cha mẹ tôi mới phải đột ngột rời khỏi cuộc đời nàythôi. Lúc này nước mắt của dì đã tràn cả mi. Dì nghẹn giọng: - Đề phòng một khi có chuyện đó xảy ra, dì đã làm sẵn di chúc để lại cho contoàn bộ ngôi nhà này, vườn tược cùng giấy tờ và những thứ có liên quan đến.Khi dì chết, ngôi nhà và toàn bộ tiền bạc của dì thuộc về con. Tôi nhìn xuống những ngón chân đang ngọ nguậy của mình. Thường dìkhông cho tôi đi chân đất ra vườn. Nhưng lúc này dì chẳng còn tâm trí nào đểphát hiện ra việc tôi đã đi chân đất ra vườn để vặt xoài xanh. Dì đang bận nghĩđến việc dì phải chết và để lại cho tôi tờ di chúc ghi rõ những tài sản và côngviệc cụ thể của tôi khi dì chết. Dì nói tiếp, giọng bớt nghẹn ngào hơn nhưng lại mang đầy sự nuối tiếc: - Vật duy nhất mà con không nhận được là bức tranh của ông bà ngoại để lạicho dì. Nó đã bị mất cắp. Dì chỉ mong sao nó là của con. Tôi không biết đó làbức tranh gì. Và tôi cũng không định lên tiếng hỏi dì. Hôm nay dì nói nhiều hơnthường lệ. Dì thở dài và nói tiếp: - Đó là bức tranh rất quí và có giá trị. Bức tranh vẽ ngôi nhà này của chúngta.www.vuilen.com 53Tác giả:Nam Thanh HAI CON SỐ KHÔNG KỲ QUÁI Đến lúc này thì tôi không thể im lặng được nữa. Tôi nhớ là rất nhiều lần bắtgặp dì ngồi ở ghế tràng kỷ và nhìn chăm chăm vào chỗ tường trống với mấy cáiđinh nằm chơ vơ, buồn tẻ. Hóa ra ở đó đã từng treo một bức tranh quí. Tôi hỏi mà tránh nhìn vào đôi mắt đẫm nước mắt của dì Ngoan. - Thế ai đã lấy bức tranh ấy, thưa dì? Dì lắc đầu, giọng buồn bã: - Nếu dì biết được . Hồi đó dì đi làm trên thành phố. Một chuyến công tácmà dì tình nguyện đi. Mất ba năm. Trong thời gian đó dì đã thuê một người đànông không có nhà cửa ở trong làng của mình trông coi. Ông ta từ một nơi khácđến. - Chắc là ông ấy lấy bức tranh của dì! - Dì không biết. Khi dì quay trở về sau chuyến công tác thì ông ấy đã chết vàbức tranh cũng biến mất. Tôi trố mắt nhìn dì, quên cả những giọt nước mắt có thể sẽ làm cho tôi phảiđể lộ sự yếu đuối của mình trước dì. Tôi đã tự hứa là không khóc trước mặt dì.Tôi không muốn dì thấy tôi buồn. Như thế dì sẽ buồn theo tôi vì tình cảnh côicút của đứa cháu gái duy nhất của mình. - Sao dì biết ông ta đã chết? Ông ta chết như thế nào ạ? - Dì không biết. Ông ấy chết trong nhà xí ở cuối vườn. Ông ta ở đó khoảngmột năm thì phải. Vì khi dì tìm thấy thì ông ta chỉ còn là một bộ xương ngồitrong nhà xí. Người đàn ông vô gia cư, tên tuổi không rõ đã được dì tôi thuê trông coi ngôinhà và khu vườn khi dì đi công tác ba năm ở thành phố. Và bức tranh quí của dìđã mất và ông ta thì chết trong nhà xí. Rõ ràng đây là chuyện khá hay ho đối với mọi người. Nhưng với tôi thìkhông. Tôi đã kể cho các bạn nghe về cảm giác của mình khi phải đi vào cái nhàxí ấy chưa nhỉ? Chắc là chưa rồi. Thế này nhé. Khi đã bị cành cây quệt vào mặt,vào người, tôi sẽ đến được cái nhà xí và phải đi vào bên trong. Rất cần thiết đấy.Vì không có nó chắc là tôi sẽ rất khó xử với “nỗi buồn” của mình. Mà bên trongnhà xí thì... ôi thôi, vừa tối mù, đèn đóm thì chỉ có độc một cái bóng bé tẹo bằngngón chân cái của tôi thôi. Nó đỏ quạch như một con mắt của một người bị bệnhđau mắt đỏ. Nhưng tôi cũng nhìn thấy rõ cái sợi dây thừng dùng để kéo nướcmỗi khi đi cầu xong. Cùng những mạng nhện giăng tứ tung. Có lần tôi đã nhìnthấy một con nhện ốm nhom với thân hình chỉ bé bằng thân con muỗi nhưng nócó những cái chân nhỏ xíu và dài ngoằng. Tôi đã rất sợ cái con nhện ốm nhomđấy. Bởi tôi liên tưởng đến những con nhện độc ở Nam Phi mà tôi từng thấytrên phim ảnh. Gì chứ mấy con nhện ấy chứa đầy những chất kịch độc có thểgiết chết cả một con trâ ...

Tài liệu được xem nhiều: