Ở làng Trường Cát có một ngôi nhà nhỏ, nằm ở bìa làng, cách xa xóm Trường An mấy đám ruộng bao quanh, nên trông cảnh nhà có vẻ đìu hiu. Chủ nhà là một cụ bà, trạc chừng bảy lăm, bảy bảy tuổi. Dân làng ở đây gọi bà là cụ Bảy. Cụ Bảy tuy tuổi đã cao như vậy, nhưng cụ vẫn còn minh mẫn và làm được những việc nhẹ nhàng trong gia đình. Thường ngày, cụ hay lui cui ngoài đường. Lúc thì cụ dâm mấy cọng rau lang, khi thì cụ rào lại hàng rào...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hai đứa cháu Hai đứa cháu Truyện ngắn của Nguyễn Đắc HoaỞ làng Trường Cát có một ngôi nhà nhỏ, nằm ở bìa làng, cách xa xóm Trường An mấyđám ruộng bao quanh, nên trông cảnh nhà có vẻ đìu hiu. Chủ nhà là một cụ bà, trạcchừng bảy lăm, bảy bảy tuổi. Dân làng ở đây gọi bà là cụ Bảy.Cụ Bảy tuy tuổi đã cao như vậy, nhưng cụ vẫn còn minh mẫn và làm được những việcnhẹ nhàng trong gia đình. Thường ngày, cụ hay lui cui ngoài đường. Lúc thì cụ dâm mấycọng rau lang, khi thì cụ rào lại hàng rào dâm bụt, không cho mấy con gà, con vịt của cụvào ăn và bư phá ruộng đang sạ của bà con xung quanh.Mọi ngày là như vậy, nhưng cả ngày hôm nay, cụ Bảy chẳng làm được việc gì. Trônggương mặt của cụ rất buồn. Nỗi buồn mang dáng dấp như cụ đang bực dọc điều gì. Cụ cứđi ra, đi vào và hướng cặp mắt về phía đường lớn. Đi lại riết rồi cũng mỏi chân, nên cụBảy lại nằm nghỉ lưng trên chiếc giường tre, đặt ở góc nhà phía tây. Gác tay lên trán, cụBảy suy nghĩ: “Có lẽ mẹ con nó gặp chuyện chẳng lành rồi. Mọi năm, đến ngày này, mẹcon nó không về trước một ngày, thì cùng lắm là mặt trời mọc, bọn nó cũng có mặt ở đâyrồi mà? Chẳng lẽ con Lan nó quên ngày giỗ chồng? Không, không thể như thế được. Aichớ con ấy mình hiểu lòng dạ của nó. Chà! Còn thằng Ba, hôm nay cũng không thấy về.Thế là nghĩa làm sao? Mọi năm, cả chồng lẫn vợ cùng con cái kéo về đông đủ cả, cònnăm nay, chẳng thấy đứa nào. Dù gì thì gì, trong ngày giỗ cha, giỗ anh của nó cũng phảinhớ chớ!”. Cụ Bảy càng suy nghĩ, càng ấm ức trong lòng. Lúc này, ngoài sân bầy gà vàmấy con vịt đang kêu cục cục, cạc cạc… đòi ăn bữa chiều. Cụ Bảy trở mình ngồi dậy, đixuống nhà dưới mở nắp lu gạo thóc, hốt mấy nắm quẳn ra sân. Đứng nhìn mấy con vậtnhường ăn trong cảnh mặt trời khuất núi, cụ Bảy liên tưởng đến người và vật. Cụ ứa nướcmắt.***- Nội ơi ! Ớ Nội! Nôi Ơ .ơ .ơ .ơ i.i.i…?- Đứa nào giống thằng Hân vậy con? Cụ Bảy hỏi.- Dạ! Cháu là Hân đây Nội.- Mẹ mày đâu mà để cháu về một mình giờ này ?- Dạ! Dạ thưa Nội, mẹ cháu đang bán lỡ hàng, nên mẹ không về giỗ ba, giỗ ông được. Mẹbảo cháu đem quà về cúng ông, cúng ba khi sáng, nhưng hôm nay cháu học hai buổi, nênbây giờ cháu mới về được Nội à! Hân nói.- Mẹ mày bán hàng gì ở dưới? Hàng gì thì hàng, đến ngày này nó phải về chớ ? Cụ Bảybực mình nói.- Dạ….dạ…thưa Nội…- Có phải mẹ bệnh đau gì ở dưới không cháu? Cụ Bảy nhìn thấy Hân buồn buồn muốnkhóc, nên nhẹ nhàng hỏi.- Dạ…dạ đâu có Nội. Hân trả lời.- Sao cháu lại khóc? Cháu kể Nội nghe đi. Mẹ đau nặng lắm phải không cháu ? Cụ Bảyhỏi.- Dạ! Hu…hu…h.u.u.u…..Mẹ cháu nằm viện cả tháng nay rồi Nội ơi!- Nội thấy hôm nay mẹ con bay không về, là Nội đoán có chuyện chẳng lành xảy ra rồi.Mà đúng thế thật. Chớ mẹ mày bệnh đau thế nào, mà phải đi nằm viện hở cháu? Tại saomẹ con bay không cho Nội hay? Cụ Bảy nói.- Dạ! Mẹ sợ Nội biết, Nội lo. Hân trả lời.- Chú Ba, thiếm Ba có đến thăm mẹ không cháu ?- Dạ ! Chú thiếm có đến thăm một lần.- Mẹ mày nằm bệnh viện cả tháng nay, mà chú thiếm chỉ đến thăm có một lần thôi à ? CụBảy nói tiếp:- Chắc là mẹ bị chứng cũ tái phát, có phải không cháu ?- Không phải Nội à, mẹ bị tai biến mạch máu não, hiện nay mẹ bị liệt nửa người, khôngđi lại được, cả tháng nay cháu phải nghỉ học để chăm sóc mẹ hu.hu.hu.h.u.u.u….- Nín đi cháu. Để Nội dọn cơm cháu ăn, rồi đi về với mẹ. Ngó chừng bọn bay không thấyđứa nào về, Nội bắt con gà làm thịt, sắm sửa mâm cơm cúng ông, cúng ba mày, đang còntrên bàn thờ đó.- Dạ thưa Nội, cháu ăn rồi. Để cháu sắp bánh cúng ông, cúng ba rồi cháu đi xuống. Hânnói.- Ừ, để Nội múc nước. Cụ bảy vừa bước ra giếng múc nước, vừa ca cẩm:- Tội nghiệp, đường sá xa xôi, mà đạp chiếc xe cọc cạch thế này. Trời lại mưa lâm râmrồi đây.Sau khi đốt ba cây nhang cắm lên bàn thờ ở giữa nhà, thằng Hân xin phép Nội của nó đivề cho kịp giờ đóng cửa của bệnh viện. Bởi vì, đường từ nhà cụ Bảy đến bệnh viện thì xa,mà cổng bệnh viện chỉ mở đến mười một giờ đêm.Khi thằng Hân sắp về, cụ Bảy sực nhớ. Cụ nói :- Cháu, cháu chờ bà một chút.Cụ Bảy lật đật đi lại chiếc giường mình nằm. Cụ lần tay vào mặt dưới chiếc gối lấy ramột túi vải hình chữ nhật đã cũ. Cụ mở cây kim cài trên miệng túi, rồi dốc ngược nóxuống. Một xấp tiền phẳng phiu rơi ra. Cụ bảy cầm xấp tiền đưa cả cho thằng Hân và nói:- Cháu cầm về lo thuốc thang cho mẹ.- Dạ, cháu không dám nhận đâu Nội. Cháu sợ mẹ ngầy. Hân nói.- Ngầy cái gì. Cụ Bảy vừa nói vừa ấn xấp tiền vào túi áo ngực thằng Hân.- Cháu về bảo mẹ chịu khó uống thuốc để mau khỏi bệnh. Khi nào chú Ba về, Nội sẽ theoxe chú xuống thăm má cháu. Cụ Bảy nhìn về một cõi xa xăm nói tiếp:- Cháu vì nuôi mẹ mà phải bỏ học sao cháu ?- Dạ, cháu mong mẹ sớm bớt bệnh để cháu tiếp tục đi học. Hân nói.- Khổ quá, Nội gìa rồi, đâu giúp gì được cho mẹ con bay. Thôi về đi cháu, kẻo mẹ màynó mong.Thằng Hân ra về đã lâu, mà cụ Bảy vẫn còn tựa cửa nhìn ra ngoài ngõ. Bên ngoài trời tốiđen. Tiếng ếch n ...