Thông tin tài liệu:
Tác giả: Glynis Gertsch ( Thụy Sĩ ) Wayne nhìn ra ngoài ô cửa có chấn song. -Kể từ khi ra hầu toà, tôi chưa hề nhắc đến chuyện này, ông biết đấy. Lưng nó dựng thẳng bất động trong ghế, nhưng đôi bàn tay hết ngọ nguậy trên đầu gối lại nhét vào túi áo và gõ gõ lên mặt bàn. -Ông đã đọc báo phải không ? Nhưng trước khi tôi kịp trả lời thì nó đã nói tiếp. -Ông muốn nghe điều gì ?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hai Lần Mất mẹ Hai Lần Mất mẹ Tác giả: Glynis Gertsch ( Thụy Sĩ )Wayne nhìn ra ngoài ô cửa có chấn song.-Kể từ khi ra hầu toà, tôi chưa hề nhắc đến chuyện này, ông biết đấy.Lưng nó dựng thẳng bất động trong ghế, nhưng đôi bàn tay hết ngọ nguậy trên đầu gối lạinhét vào túi áo và gõ gõ lên mặt bàn.-Ông đã đọc báo phải không ?Nhưng trước khi tôi kịp trả lời thì nó đã nói tiếp.-Ông muốn nghe điều gì ?-Bất cứ điều gì cậu muốn kể cho tôi – Tôi đáp lời.Nó ngả người ra sau. Đôi mắt ngây thơ nhìn thẳng vào mắt tôi và khi nó nói, ngôn từdường như đang buột ra từ một vết thương.-Tôi đã tìm thấy nó trong một ngõ hẻm. Nó nằm giữa những cái hộp và đống rác. Tôi chorằng nhờ nó cũng có thể kiếm được ít tiền nên đã nhặt lên, thế thôi.-Cậu không nghĩ rằng nó rất nguy hiểm sao ? Ý tôi là … tôi cho rằng trước giờ cậu chưabào giờ được chạm vào một thứ như thế.-Không, tôi không nghĩ rằng nó nguy hiểm, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng cuốicùng nó lại kết thúc…Giọng nó run rẩy rồi im bặt.-Wayne, hãy kể cho tôi nghe về cuộc sống lang thang của cậu – Tôi nói.-Không đến nỗi tệ lắm – Nó nói – Cũng có cái ăn và chỗ nương náu cho những kẻ vô giacư. Nhưng tôi vẫn phải lẩn trốn, vì sợ rằng họ sẽ tìm thấy tôi và bắt tôi phải quay về.Tôi biết là nó đang nhắc đến trại trẻ mồ côi của bang, nơi mà nó đã bỏ trốn vào đầu mùathu.-Ở đó thế nào ?-Đầu tiên thì hơi là lạ. Nhưng đối với tôi thì nơi nào cũng là chỗ lạ hết, bởi vì mẹ, Kennyvà tôi chỉ sống cùng nhau sáu bảy năm trong một căn hộ. Tôi chưa từng biết đến một cănnhà nào khác. Mẹ cứ thích cái ổ đó. Có vẻ như đó thực sự là nhà của bà ấy.Nhờ ánh sáng từ ô cửa sổ nhỏ xíu, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt nó hơn. Khuôn mặt phôbày như một cuốn sách đang mở và khi tôi quan sát nó, những hồi ức về khả năng sángtạo nên những câu chuyện và thu hút người nghe trở lại trong tôi.-Mẹ tôi ở đó cố định. Còn những gã đàn ông kia cứ đến rồi lại đi. Mẹ tôi nói rằng liệu tôivà Kenny có muốn bị nhịn đói hay không khi mà cứ tỏ ra không thích những gã đó.Nó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt chạm vào luồng ánh sáng đằng sau lưng tôi.-Nhưng có một gã rất được. Giọng nói của nó bật chợt trở nên dịu dàng- Ông ta ở lâu hơnvà thậm chí còn cố gắng đưa mẹ tôi thoát ra khỏi cái ổ ấy. Ông ta nói : một phụ nữ xinhđẹp, mẹ cháu ấy. Kenny và tôi hồi đó vẫn còn nhỏ. Tôi nhớ mùa đông năm ấy ông ta đãmua cho chúng tôi một đôi giày. Hồi Kenny bị ốm. Ông ta đưa nó đến bệnh viện trungtâm Lester. Nhưng các thứ thuốc kinh khủng đến nỗi Kenny nôn ra hết. Lúc đó mẹ tôi chỉsay sưa tối ngày nên tôi cố gắng ép Kenny uống thuốc, nó quá gầy và ốm yếu. Và rồi cuốicùng người đàn ông đó cũng bỏ đi. Ông ta đã mất hết kiên nhẫn rồi, tôi đoán thế. Tôi,Kenny và mẹ lại tiếp tục sống ở đó, cho tới tận ngày cuối cùng của Kenny. Sau đó tôi bịđưa đến trại trẻ mồ côi và người ta cũng đưa mẹ tôi đi đâu đó khi họ tìm thấy bà. Tôi chorằng nếu Kenny cũng vào trại trẻ cùng tôi thì chắc mọi thứ sẽ dễ chịu hơn. Tôi đã quenvới việc có em Kenny ở bên rồi.-Hẳn là đối với cậu sẽ rất kinh khủng khi không có Kenny đúng không. Cậu có nhớ đượcđiều gì tốt đẹp khi còn học ở đó không ?-Cũng ổn. Tôi cho rằng nơi đó không phải là một ngôi nhà là một chiếc thuyền với rấtnhiều trẻ con trên đó – Nó đáp lời – Có một người gác cổng mà chúng tôi gọi là Chânvòng kiểng. Lão ta lúc nào cũng muốn ném phân vào người chúng tôi.Giọng Wayne bình thản nhưng bàn tay ngọ nguậy không yên dưới mặt bàn.-Lão ta là kẻ chẳng ra gì. Lão đã đánh tôi một lần. Lão làm việc đó trong nhà kho. Lão bịtmiệng tôi lại. Nhưng cũng chẳng cần thiết phải làm điều đó. Lúc ấy tôi đau chết đi được,đau đến không hét được nữa. Sau đó tôi biết cũng có vài đứa trẻ khác cũng bị đánh nhưthế.-Thỉnh thoảng mẹ cậu có đến thăm không ?Wayne lắc đầu.-Bà ấy có viết thư cho tôi hai lần. Nhưng tôi thì viết lại rất nhiều. Tôi nhớ mẹ. Nhưngkhông, chẳng có một cuộc viếng thăm chết tiệt nào. Bởi vì bà ta cũng phải ở trong trại cảitạo. Ông Ashton, hiệu trưởng nhà trường nói rằng ông ta nghĩ khi nào xong đợt cainghiện, bà ấy sẽ đến thăm tôi. Nhưng bà ta chẳng bao giờ làm điều đó. Và sau đó thì đãquá muộn. Bà ta chết rồi. Còn đối với tôi, coi như chấm hết, chẳng còn gì nữa. Coi nhưtrước đó chưa từng có ai biết tôi.***Đã từng có lúc tôi muốn gần gũi cậu bé Wayne trước khi xảy ra những chuyện này. Tôiđã gọi cho thầy giáo dạy nghề mộc của cậu. Tôi lên tầng hai cùng lúc học sinh đang ồxuống cầu thang. Trong phòng một mùi ấm áp tỏa ra từ những vỏ bào trên nền đất vànhững dãy đồ nghề treo trên tường. Thầy Feffries lấy ra một cái ghế đẩu từ dưới bàn dàicủa thợ mộc, phủi bụi và đưa tay mời tôi ngồi.-Về chuyện của Wayne. Quỷ tha ma bắt, vâng tôi đã đọc chuyện đó trên báo và nhìn thấyảnh của nó.-Thầy còn nhớ bất cứ chuyện gì về cậu ta không ? – Tôi hỏi.-Nó rất thích đồ mộc, thích làm việc. Chúng tôi đã làm việc với nhau khá ổn. Nhưng nócó những vấn đề mà ...