Câu nói của chị Tư Thắm làm cho mụ Tâm giật mình:- Chị nói sao? Tụi nó đều ở trong nhà kho? Tư Thắm hạ thấp giọng: - Dạ đúng. Chính tôi đã đem con Út Hương từ bệnh viện về và đã cõng con Xuân vô đó. Tôi làm theo đúng ý bà muốn mà... Quá bất ngờ trước kết quả ngoài ý muốn, nên mụ ta ôm chầm lấy người giúp việc: - Thật không ngờ chị sáng ý như vậy! Mà nè, tụi nó bệnh ra sao? - Bà khỏi phải lo. Hình như là ý trời...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hai nén hương thề P2Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ Phần 2 C âu nói của chị Tư Thắm làm cho mụ Tâm giật mình: - Chị nói sao? Tụi nó đều ở trong nhà kho? Tư Thắm hạ thấp giọng: - Dạ đúng. Chính tôi đã đem con Út Hương từ bệnh viện về và đã cõngcon Xuân vô đó. Tôi làm theo đúng ý bà muốn mà... Quá bất ngờ trước kết quả ngoài ý muốn, nên mụ ta ôm chầm lấy ngườigiúp việc: - Thật không ngờ chị sáng ý như vậy! Mà nè, tụi nó bệnh ra sao? - Bà khỏi phải lo. Hình như là ý trời hay sao đó, nên cả hai con nhỏ đềuđau đúng một bệnh: Khi đau bụng dữ dội, lúc lại nhức đầu như búa bổ! Có phảibà đã cho tụi nó uống thứ gì đó phải không? Mụ lắc đầu: - Chưa. - Vậy gói thuốc bao trong giấy hồng đơn là thuốc gì? Mụ Tâm giật mình: - Thuốc… thuốc đó... chị thấy ở đâu? Tư Thắm thản nhiên nói: - Tôi dọn dẹp phòng bà thấy nó để ở kệ tủ, tôi thấy ghi chữ bên ngoài làtrị bệnh đau bụng, nên… bữa hai con nhỏ bị đau… tôi đã… - Chị cho chúng nó uống? Tư Thắm gật đầu: - Dạ đúng. Chắc là thuốc của ông thầy Tàu hốt? Lúc này mụ Tâm không còn giấu nữa: - Đúng là thuốc của lão thầy Tàu làm. Lão ta là một thầy thuốc đại tài,chuyên phá thai và... đầu độc người! Tôi nhờ lão ta làm loại thuốc đó, nhưngchưa có ý hại liền tụi nó một lần, mà chỉ nhằm cho nó uống một ngày một ít, đểchúng không được khỏe mạnh, và nhờ vậy mà không chống đối, hỗn hào vớitôi. Và để... Mụ ta không tiện nói ra hết, nhưng không ngờ Tư Thắm lại tiếp ngay: - Đến lúc nào đó sẽ loại trừ hẳn cả hai. Như vậy bà sẽ là người chiếm trọncơ ngơi này!www.vuilen.com 17Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ Giật mình bởi câu nói thấu ruột gan của Tư Thắm, mụ Tâm lúng túngthấy rõ. - Chuyện... chuyện đó... chuyện đó... Tư Thắm trấn an: - Bà đừng ngại. Tôi cũng không thích làm con mà ngang ngược, ngỗnghịch như hai con nhỏ đó. Do vậy tôi tình nguyện giúp bà làm việc này. Mụ Tâm không tin vào thính giác của mình: - Chị nói thiệt? - Thì bằng cớ là tôi đã tự động cho tụi nó uống thang thuốc có độc dượcvà cách ly chúng một cách gọn ghẽ, chẳng một ai hay biết... Nếu có thể mụ Tâm đã sụp xuống lạy người phụ nữ mà mụ cho là quá tốtbụng này. Mụ xuống giọng: - Tôi kết cỏ ngậm vành đội ơn chị lắm! Chị là cứu tinh của tôi. Để rồi khixong công việc tôi dành cho một phần gia tài này chia cho chị. Tôi hứa danh dựđó! Tư Thắm vẫn bình tĩnh: - Tôi thích ai là giúp thôi, không hề nghĩ tới lợi lộc riêng. Thôi được rồi,từ nay cứ như ý của bà, hãy để hai con nhỏ đó tôi lo cho. Mỗi ngày tôi sẽ chochúng ăn cầm chừng để duy trì sự sống, bệnh cạnh đó mấy thứ thuốc còn lại bàđưa hết cho tôi, từ từ tôi sẽ cho chúng uống, để đến một ngày chúng phát điên,phát khùng thật sự, giống như những người bị tâm thần. Như vậy sẽ chẳng mộtai nghi ngờ. Trong lúc đó với tư cách là kế mẫu, bà vẫn được tiếng là không bỏrơi con chồng trong lúc hoạn nạn, mà lại còn danh chính ngôn thuận trực tiếptiếp quản sản nghiệp này. Bà còn điều gì dặn nữa không, tôi sẽ sẵn sàng làm? Mụ Tâm nhất thời quá sung sướng, nên cứ nắm tay “ân nhân” lắc lắcnhiều lần và lặp đi lặp lại: - Chị là chị em ruột của tôi. Chị sẽ cùng tôi hưởng mọi thứ mà tôi cóđược! Trong cơn hứng khởi tột cùng đó, mụ nói thêm: - Từ giờ chị coi như là em ruột của tôi, thay mặt tôi đứng cai quản xưởngđóng ghe này. Chị biết làm sổ sách, thu chi tiền bạc gì thì làm giúp luôn, chỉ báocáo lại cho mình tôi biết thôi khỏi cần... Một lần nữa Tư Thắm hiểu ý mụ ta: - Ông chủ bệnh như vậy khó lòng tỉnh táo trong một sớm một chiều, nênngoài bà ra thì có ai xen vô mọi việc trong nhà này. Được rồi, nếu bà tin tưởngthì tôi giúp bà... Nhưng sau đó thì chị ta lại hạ thấp giọng có vẻ nghiêm trọng:www.vuilen.com 18Tác giả: Người Khăn Trắng HAI NÉN HƯƠNG THỀ - Tôi thấy bệnh ông chủ không bình thường chút nào. Tôi không hiểu saocứ chút chút ông lại kêu la, sợ hãi điều gì đó, như là đang bị ai đe dọa vậy? Bàcó biết mỗi lần hốt hoảng ông chủ hay kêu lên Bảy Thoa là ai vậy? Mụ Tâm có vẻ mất bình tĩnh: - Bảy Thoa… là vợ trước của ông ta. - Bà ấy đâu rồi? - Chết rồi! Tư Thắm có vẻ quan tâm: - Chết rồi sao ổng kêu tên hoài vậy? Không lẽ... Chị ta ngừng lại, đưa mắt nhìn sang mụ chủ, rồi mới tiếp: - Không lẽ... ổng sợ hồn ma? Bị chạm vào điểm yếu của mình, mụ Tâm lắp bắp: - Ma... có ma không vậy? - Tôi chỉ nghĩ và nói vậy chớ làm sao biết có hay không. Mà bà chủ cóbiết mặt bà vợ trước của ông chủ không? - Có một lần. Hồi đó khi ông Thái mê tôi, theo ở với tôi ở Cần Thơ thì cómột lần bà ta tới đánh ghen. Đây nè, cái thẹo này là tang chứng mụ ta để lại trênngười tôi cho đến bây giờ tôi vẫn còn hận! Vừa nói mụ ta vừa vạch áo bày ra một vết thẹo dài ở bả vai. - Bà ta chém bà? Mụ Tâm gằn từng tiếng: - Bị bất ngờ nên tôi mới để mụ ta lấy thẹo, chớ bình thường thì dễ gì. Màcũng không phải mụ ta toại ý hoàn toàn đâu, lần đó tôi cũng trả miếng đíchđáng, bằng cách đạp vào bụng dưới mụ ta, cho đến khi xuất huyết sản hậu mớithôi... Những lời kể sau của mụ đầy vẻ hả hê, đắc thắng. Chợt Tư Thắm thêmvào: - Chắc do những cú đánh đạp đó nên bà ấy về và bị bệnh hậu luôn. Do bàấy mới sinh con Út được mấy tháng phải không? - Ờ đúng rồi. Nhưng mà... sao chị biết? Tư Thắm lấp liếm: - Dạ.. tôi đoán vậy thôi... - Chị đoán đúng. Bị trận đó về là mụ ta nằm bệnh kéo dài, cho đến ...