Thông tin tài liệu:
Em đã cố tình ngã người vào tôi làm tôi phải giang hai tay ra đỡ. Mệt đứt hơi, vì tôi vừa ở dưới chân dốc lên. Lúc đó, em đứng trên cao vời vợi, khuôn mặt hồng hào như lẫn vào những đóa hoa rừng cũng màu hồng đang nở tràn khắp đỉnh dốc và núi rừng. Tình yêu đến với tôi ở chiến trường ác liệt quả là một hạnh phúc độc đáo và may mắn! Em bé bỏng, hay giận hờn, em luôn luôn trách tôi là không thực lòng với em. Ôi! Mà tại sao ở...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hai người con gái trong cuộc đời tôi Hai người con gái trong cuộc đời tôi TRUYỆN NGẮN CỦA ĐẶNG HỒNG QUANGEm đã cố tình ngã người vào tôi làm tôi phải giang hai tay ra đỡ. Mệt đứt hơi, vì tôi vừa ởdưới chân dốc lên. Lúc đó, em đứng trên cao vời vợi, khuôn mặt hồng hào như lẫn vàonhững đóa hoa rừng cũng màu hồng đang nở tràn khắp đỉnh dốc và núi rừng. Tình yêuđến với tôi ở chiến trường ác liệt quả là một hạnh phúc độc đáo và may mắn! Em bébỏng, hay giận hờn, em luôn luôn trách tôi là không thực lòng với em. Ôi! Mà tại sao ởtrên đỉnh cao của niềm sung sướng hạnh phúc người đời vẫn thường hay nghi ngờ dằn vặtvậy? Phải chăng sự nghi ngờ này là dấu hiệu để báo trước rằng ở một ngày mai nhữngphút giây kì diệu, thần tiên ấy sẽ trôi qua, không bao giờ còn nữa. Hạnh phúc chỉ là giấcmơ có thực thoảng qua trong một quảng ngắn cuộc đời, nó đã ở lại đấy, rồi bỗng ra đicũng như số phận ngẫu nhiên vô định của một kiếp người, nào ai đoán chắc được ởnhững ngày mai?Quả thực tôi đã giấu em một điều, nhưng điều đó không hề liên quan đến tình yêu cháybỏng và sự chung thủy của tôi. Tôi cũng là cậu học trò mới lớn bước vào đời quân ngũ.Trong trái tim chỉ có những kỉ niệm trong ngần thuần khiết của tuổi học trò ngây ngô,như những phút ban đầu, như ánh nắng ấm áp, như giọt sương của buổi ban mai.Ngày ấy, tôi quen biết Liên… Nàng đẹp lắm, trong kí ức của tôi nàng là cô tiên trongnhững truyện cổ tích thần kì, nhưng tôi lại luôn gọi nàng là chị, điều đó đúng thôi vì nànghơn tôi hai tuổi.Đó là buổi sáng của một ngày mùa thu sẽ lạnh. Hôm đó tôi có việc phải từ nơi trường sơtán trở về Hà Nội. Đường của tôi đi qua thị xã quê nàng, một thị xã ở ngã ba nơi hai consông xanh ngắt có dòng nước trong chảy xiết gặp nhau, mặt nước sông hôm ấy bị phủ đầynhững đám sương mù lạnh giá.Nàng đã xin đi nhờ xe tôi vì biết tôi đang học trường cơ khí ở gần nhà nàng. Vai tròn củanàng lăn lên trên dây da của khẩu súng trường cổ lỗ sĩ. Nàng thuộc đơn vị dân quân củamột làng bên kia sông có nhiệm vụ hợp đồng chiến đấu với đơn vị pháo binh bảo vệ thịxã. Tôi chở nàng đi ngược gió nên đạp xe rất nặng, nhưng tôi không hề cảm thấy mệt mỏivì có nàng cô con gái xinh đẹp đeo khẩu súng dài ngoẵng ngồi ở sau…Chỉ có thế thôi, tình cảm của tôi đối với nàng chỉ dừng lại ở tình bạn. Hễ có ngày nào rỗirãi, tôi lại đến thăm nàng, có lần nàng rủ tôi đến nơi tập bắn những anh chàng pháo thủtrẻ cũng rất quý tôi. Họ cho tôi lên mâm pháo và học quay nòng pháo để lấy hướng bắn.Tôi hiểu rằng đơn vị dân quân của nàng có nhiệm vụ làm “thê đội” dự bị cho các đơn vịpháo đóng ở đây. Họ sẽ sẵn sàng thay thế vị trí chiến đấu nếu có pháo thủ bị thương vongtrong trận đánh. Vì vậy mà nàng và các cô dân quân trẻ tuổi phải đến đây nhiều lần đểhọc thật thuần thục tất cả các thao tác chiến đấu của từng vị trí trong khẩu đội pháo.Và ngày đó đã tới! Hôm ấy ngay từ sáng sớm kẻ thù đã huy động nhiều tốp máy bay phảnlực tập kích vào cái thị xã bé nhỏ yên bình ở bên bờ sông này. Lần này mục đích của kẻthù là chỉ tập trung tiêu diệt các trận địa pháo.Mấy hôm trước, trong đêm, tối mịt mù, thỉnh thoảng lại có những chiếc máy bay phản lựcbay rất thấp và nhanh. Người ta bảo rằng nó là loại máy bay chụp ảnh ban đêm bằng tiahồng ngoại nhằm chụp ảnh các vị trí trận pháo của ta. Như thế hôm nay là ngày chúngquyết tâm xóa sổ tất cả các trận địa pháo! Những chiếc phản lực đua nhau lần lượt bổnhào ở các tầng bay cao thấp khác nhau, những trái bom thả rất chính xác vào các ụ pháo.Bộ đội của chúng ta bắn trả lại quyết liệt, một chiếc máy bay bốc cháy. Nhưng rồi kẻ thùlại sử dụng thủ đoạn man rợ cuối cùng là tấn công bằng bom bi. Hàng ngàn quả bom bi từmột quả bom mẹ nổ tung trên cao chụp xuống một diện tích nhỏ hẹp, như vậy khoảngmột, hai mét vuông là lại có một quả bom con nổ…Hầu hết các pháo thủ đều bị thươngvà hy sinh, máu họ chảy tràn trên các chỗ ngồi mâm pháo. Đến lúc kết thúc trận đánhngười ta phải đào những hố nhỏ nữa để gạt tất cả các phần máu đông cục ấy xuống chônđi…Đơn vị dân quân của Liên hôm đó ngay từ phút đầu đã nhận được mệnh lệnh phải vượtqua sông sang thị xã để thay thế các pháo thủ bị thương vong nhưng họ vừa đến bờ sôngthì cầu phao vừa bị bom nổ làm đứt. Dưới làn khói bom khét lẹt còn che kín mặt sông,năm cô gái đã phóng một tấm ván chông chênh qua chỗ cầu gãy để lao qua, ngay trướclúc chiếc cầu phao bị dòng nước chảy đẩy dạt vào bờ. Họ đã nhanh nhẹn tiếp cận trận địavà nhẩy lên các vị trí của mâm pháo còn đẫm máu của các chiến sĩ vừa bị hy sinh. Khẩupháo lại rung lên khạc lửa căm hờn vào lũ phản lực đang bổ nhào thẳng vào trậnđịa…Trong trận quyết chiến dữ dội ấy Liên của tôi không còn nữa, nàng rời bỏ cuộc đờinày giữa tuổi thanh xuân phơi phới. Đôi môi đầy đặn và mọng của nàng vẫn giữ nguyênđường nét đầy vẻ kiêu sa khi người ta mang thi thể nàng gửi vào lòng đất giá lạnh.Năm ngày hôm sau tôi lên đường chiến đấu trái tim vẫn còn nhói đau ...