Thông tin tài liệu:
Bảy giờ, tôi đã có mặt ở sân bay dù mười giờ chuyến bay đi Phú Quốc mới khởi hành, vì tôi chẳng biết làm gì cho hết thời giờ vào buổi sáng. Không lẽ lại tiếp tục ngồi uống cà phê một mình. Bạn bè ở Sài Gòn cũng nhiều nhưng tôi ngại ngùng không muốn gọi cho ai. Tôi đang trong giai đoạn buồn bã nhất của cuộc đời, có thể coi như vậy hay còn nỗi buồn nào lớn hơn nữa đang đón đợi tôi. Cuộc đời thật chẳng ai biết trước điều gì sẽ xảy ra....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hai người đàn bà Hai người đàn bà TRUYỆN NGẮN CỦA CẤN VÂN KHÁNHBảy giờ, tôi đã có mặt ở sân bay dù mười giờ chuyến bay đi Phú Quốc mới khởi hành, vìtôi chẳng biết làm gì cho hết thời giờ vào buổi sáng. Không lẽ lại tiếp tục ngồi uống càphê một mình. Bạn bè ở Sài Gòn cũng nhiều nhưng tôi ngại ngùng không muốn gọi choai. Tôi đang trong giai đoạn buồn bã nhất của cuộc đời, có thể coi như vậy hay còn nỗibuồn nào lớn hơn nữa đang đón đợi tôi. Cuộc đời thật chẳng ai biết trước điều gì sẽ xảyra. Thôi thì bớt âu lo mà tìm kiếm niềm vui cho một chuyến đi xa.Kéo va li đi dạo một vòng rồi cũng đến giờ làm thủ tục. Phòng chờ rộng rãi với rất nhiềuquầy bán đồ lưu niệm trang hoàng, tôi đi tới đi lui tính chọn cho mẹ một chiếc vòng đeotay rồi thôi, sợ mẹ sẽ hỏi tôi đi đâu mà mua quà. Tôi không muốn mẹ phải lo âu thêm chotôi nữa.Ngồi đối diện với tôi là một người phụ nữ bé nhỏ mặc chiếc áo khoác màu xanh rêu đangngồi đọc cuốn sách dày cộp. Tôi đoán là tiểu thuyết, lòng thầm tiếc vì vội vã tôi khôngkịp mang theo vài cuốn sách để đọc, chứ ra đảo đâu thể chỉ ngồi mà ngắm biển. Khi tôichỉ có một mình.Tôi đã hoàn toàn trở thành một người đàn bà độc thân. Trên mỗi chuyến đi xa, sẽ khôngcòn ai song hành bên tôi nữa, sẽ không còn người đàn ông đi bên cạnh xách va li giúp tôi,mua cho tôi chai nước khi tôi khát hay đơn giản là ngồi kế bên nói những lời vu vơ. Thờikhắc cầm bút ký vào đơn ly hôn tôi quyết liệt bao nhiêu thì giờ đây, tôi thấy mình yếuđuối bấy nhiêu, nhất là vào mỗi sáng thức dậy, nhìn sang bên trái thấy chỉ còn chăn gốilạnh lùng chứ không còn hơi ấm quen thuộc mà tôi vẫn vùi đầu vào tìm sự vỗ về an ủinữa. Cảm giác rã rời, bất an bám riết từng ngày nhưng tôi không thể quay đầu trở lại.Lòng kiêu hãnh đã chiến thắng tình yêu mà tôi coi là báu vật của cuộc đời tôi. Hay tôithiếu bao dung và kiên nhẫn đến nỗi không giữ lại nổi một tình yêu đã đi theo tôi suốtthời con gái.Mỗi người đều có những lý do khác nhau để ra đi, cho dù sau đó lại trở về chốn cũ. Vớichuyến đi này, tôi như con chim trúng đạn tìm nơi ẩn náu để tự xoa dịu vết thương.Người phụ nữ đối diện tôi bắt đầu tỏ ra sốt ruột, chị cất cuốn sách vào ba lô và ngước lênnhìn tôi: “Em làm ơn xem giùm chị mấy giờ?”. Lúc này tôi mới nhận ra giọng nói miềnNam rất dịu dàng của chị. Tôi mỉm cười: “Sắp đến giờ bay rồi chị à!”.Thật không ngờ, số ghế của tôi lại sát với số ghế của chị. Chị ngả đầu xuống ghế rất thưthái, trên gương mặt đã có một vài nếp nhăn đọng nơi khóe mắt nhưng tuyệt nhiên tôikhông thấy sự mỏi mệt lắng trong đó. Vậy mà ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy chị,tôi đã dấy lên chút thương cảm, dù bản thân tôi cũng đâu hơn gì. Nhưng đàn ông đi biểncó đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình. Tôi không tin rằng người đàn bà nào đó trên thếgiới này đơn độc trong một chuyến đi chơi xa lại có được hạnh phúc viên mãn. Vì hơi ấmgia đình với những người thân yêu sẽ đủ sức níu đôi chân họ lại. Hoặc nếu có, thì hẳnngười đàn bà ấy coi cô đơn và tự do là niềm hạnh phúc. Nhưng trên thế gian này có mấyngười đàn bà như thế?“Em đi du lịch hả?”. Người phụ nữ bắt đầu câu chuyện.“Dạ không, em đi thăm bà con”. Tôi nói dối vì sợ phải thanh minh. Chị bảo: “Năm nàochị cũng phải bay ra đây ít nhất là một lần”. “Phú Quốc đẹp lắm hả chị? Đây là lần đầutiên em đi…”. “Chị cười rất tươi, mắt mơ màng: “Rất đẹp trong con mắt của chị, chị cómua một mảnh đất ở đây, tính sau này con cái trưởng thành, về già chị về đây xây nhàsống!”. Câu chuyện bắt đầu rôm rả hơn mà phần lớn là chị kể cho tôi nghe về nhữngchuyến đi, những cuốn sách chị đọc, những con người chị gặp một cách rất vô tư, mộcmạc và hồn hậu. Tôi nhận ra mình đã hoàn toàn lầm tưởng về người phụ nữ này.Máy bay hạ cánh, chị hỏi tôi: “Em về nhà bà con hả?”. “Dạ không!”. Tôi luống cuống trảlời: “Em đang tính thuê một căn phòng nào đó…”. Chị nắm tay tôi: “Nếu không ngại thìem đi theo chị nha, bảo đảm em sẽ thích mê đó”. Tôi gật đầu, tôi đã từng là người đầynghi ngại, nhưng càng nghi ngại tôi lại càng bị dối lừa. Vậy thì mất công phải nghi ngạilàm gì?Chị gọi taxi đưa tôi đến một khu resort sang trọng nằm ẩn bên trong những vườn câyxanh mướt. Lối đi vào rải sỏi sạch sẽ, những rặng dừa nghiêng mình phủ bóng trên thảmcỏ mịn màng. Căn phòng đầy đủ tiện nghi, có hai giường rộng rãi vừa nằm ngủ vừa cóthể nhìn ra biển xanh ngăn ngắt trước mặt. “Em có hài lòng không?”. Tôi reo lên: “Trêncả sự mong đợi của em chị ơi!”. Chị vào nhà tắm một lúc, trở ra với chiếc váy ngủ màuhồng nhạt đầy quyến rũ. Mùi nước hoa thoang thoảng rất dễ chịu. Giờ tôi mới thấy làn datrắng ngần và khuôn ngực còn săn chắc và nở nang của chị. “Chị à, tuổi ngoài 40 khôngbiết em có được như chị không nữa?”. “Đó là vì chị chăm tập yoga đó em! Ở tuổi này,phụ nữ nên tự biết chăm sóc cho sức khỏe và tinh thần của mình”. Tuyệt nhiên trongnhững câu chuyện của chúng tôi, tôi không thấy chị nhắc đến bóng dáng người ...