Danh mục

HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 144.15 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sài gòn ngày 7 tháng 6 năm 1965 Em Chiều hôm nay trời ráng đỏ suốt cả một vùng rộng lớn ở phương Tây. Màu đỏ chói rực rỡ vào phòng tưởng như đâu đây có một đám cháy lớn. Anh đưa mắt nhìn ra sân, nhìn lên từng mảnh da trời cắt vụn bởi những cành cây và lá cây. Hàng khuynh diệp đứng lặng yên cam phận trong vị trí dành cho mình và thản nhiên không tỏ ra một chút xao xuyến.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG Võ HồngSài gòn ngày 7 tháng 6 năm 1965EmChiều hôm nay trời ráng đỏ suốt cả một vùng rộng lớn ở phương Tây. Màu đỏ chói rực rỡvào phòng tưởng như đâu đây có một đám cháy lớn. Anh đưa mắt nhìn ra sân, nhìn lêntừng mảnh da trời cắt vụn bởi những cành cây và lá cây. Hàng khuynh diệp đứng lặngyên cam phận trong vị trí dành cho mình và thản nhiên không tỏ ra một chút xao xuyến.Anh thu mắt nhìn về căn phòng của mình. Mấy nhân viên chú ý vào công việc, thu hẹpkhông gian sinh hoạt của họ trong một khoảng rất nhỏ: tập hồ sơ dưới tay, cái máy đánhchữ trước mặt. Như những hàng cây, họ cũng thản nhiên không tỏ ra một chút xao xuyến.Một hiện tượng thiên nhiên như vậy thật quá đỗi thường, không xúc động được ai hết.Nhưng mà anh thì xót xa cơ hồ như ngón tay nào chạm nhẹ vào một sợi thần kinh củamình.Anh nhớ đến em.Lần chót em đến thăm anh, em còn nhớ không, chúng ta ngồi cạnh nhau ở dưới giàn nhotrên sân thượng. Em nói:- Chúng ta đang ngồi gần trời. Và xa cách hẳn với mọi người xung quanh. Khi nào dưtiền, anh gắng xây thêm một từng lầu nữa, một từng lầu nữa và chúng ta sẽ ngồi cao hơn,cao hơn, cho gần trời hơn. Em có cảm tưởng càng ngồi ở trên cao, tình yêu sẽ càng trongtrẻo và trọn vẹn. Như không khí ở trên từng cao không còn vẩn đục vì bụi bặm, thán khívà tiếng ồn.Anh trả lời:- Như vậy, tình yêu đòi hỏi quá nhiều tiền và tiền sẽ làm ta càng bị ràng buộc quá mậtthiết với nhân loại xung quanh. Sao em không nghĩ đến một giải pháp đơn giản hơn? Làchúng ta lên ngồi ở trên một chỏm núi chẳng hạn.Em đưa mắt tìm về một chỏm núi và anh cũng làm theo. Chính lúc đó chúng ta mới cùngđể ý rằng da trời chiều nay rực rỡ một màu vàng chói lọi. Lá cây, tường nhà, mặt đườngcho đến da mặt em cũng được phết lên một lớp ánh sáng vàng. Em “ồ” lên ngạc nhiên.(Em có một lối biểu diễn cảm xúc, nhanh nhẹn và háo hức, em có biết không? Tâm hồnem như một cây kim nhỏ dễ dàng rung động mà mọi sự vật xung quanh là những viên đánam châm có hấp lực mạnh, em có biết không?) Đôi mắt mở rộng và đôi hàng lông màydài vòng cung lên. Em nói:- Đẹp quá anh nhỉ? Nhân loại buổi sơ khai hẳn phải chắp tay run trước một hiện tượnghuy hoàng như thế này. Đêm tối lạnh lẽo hãi hùng sắp chụp lên con người và ở nơi nướcThiên đàng, Cực lạc đó đèn nến thắp lên sáng trưng rực rỡ.Em đang bước trước anh, bỗng ngừng lại:- Ráng này mà anh bảo nắng sao? đó là ráng mưa đó. Không ngày mai thì ngày kia, trờisẽ mưa.- Chắc không?- Chắc chắn lắm. Để rồi anh xem.Thật khó có thể tưởng tượng rằng trời đang nắng to như thế mà chỉ một ngày sau là tướixuống cơn mưa âm u ướt át. Nhưng thực tế lại đúng như lời em tiên đoán. Đêm đó nóngngốt hết sức. Sáng hôm sau mặt trời ngủ dậy trễ. Mây đóng từng lớp dầy khiến không khíđục lại. Bầu trời thấp và buồn. Buổi trưa gió chuyển mát, mang theo hơi nước. Buổi chiềucó sấm. Mưa bắt đầu từ khuya như để trốn tránh sự dò xét của người và để đủ thì giờchuẩn bị chu đáo. Mưa đổ ào ào trên mái ngói đánh thức anh dậy. Anh đi sang phòng em,gọi em để chỉ nói có mấy tiếng:- Trời mưa thật rồi em ạ.Ba năm đã qua, kể từ ngày đó. Em xa cách anh, mỗi ngày mỗi xa thêm nhưng anh quyếtchắc rằng cho dẫu xa cách đến mức nào thì ít nhất mỗi năm đôi lần anh phải nhớ đến em.Đó là vào những khi có ráng đỏ rực ở chân trời. Lần nào cũng vậy, có ráng đỏ là y như cómưa, cơn mưa rơi xuống quen thuộc thân tình, y như là cơn mưa của mình, do mình màcó. Bao nhiêu lần đoán đều không sai nên vào những trường hợp như vậy anh liền nhớđến em, người đã dạy anh bài học thực nghiệm về khí tượng đó. Kỷ niệm giữa hai ngườithân quả là thiên hình vạn trạng: có khi là một màu hoa, một mùi hương, có khi là mộtgiọng nói. Em ao ước chúng ta được ngồi cạnh nhau ở gần trời. Cuộc đời chỉ cho phépchúng ta thực hiện được một trong hai điều mong thôi: đó là anh cảm thấy gần trời vớiem trong những buổi chiều như thế nào, nhưng vĩnh viễn không chắc là có thể ngồi cạnhem được.Hồi tưởng lại ngày chúng ta bắt liên lạc được với nhau sau rất nhiều năm xa cách, anhthấy như sự việc vừa xảy ra gần đây thôi. Ngẫu nhiêu trong một câu chuyện trao đổi vớibạn quen cũ mà anh được biết rằng em hiện làm việc ở Quảng tín. Anh lại được biết rằngem đã lấy chồng và góa chồng bốn tháng sau ngày cưới. Lấy chồng thời chinh chiếnthường khó lòng mà thực hiện được lời cầu chúc ghi trong danh thiếp hay trong điện tíngửi mừng “Bách niên giai lão… Loan phượng hòa minh” là tiêu chuẩn của thời bình.Chiến tranh dai dẳng tạo điều kiện cho con người bình đẳng với nhau trong niềm đaukhổ. Gia đình nào cũng có những lỗ thủng lớn: hoặc là người chồng, người cha, hayngười con ra đi không về. Những người đàn bà chơ vơ trong cuộc tranh đấu cam go vớicuộc đời. Chiến tranh lan rộng, đời sống đắt đỏ, đi lại khó khăn, an ninh không bảođảm… đó, những chặng cam go khúc khuỷu trên đoạn đường còn lại phải đi.Anh được địa chỉ của em, vội ...

Tài liệu được xem nhiều: