Ai nói Thím không biết ghen! Thím ghen suốt 20 năm qua rồi còn gì? Bây giờ Thím vẫn ghen đó thôi. Cái ghen của người đàn bà không hề yếu đuối. Thím lại soi gương, khuôn mặt sao mà nhăn nheo quá thể. Không nhăn nheo sao được, tóc cũng đã bạc gần hết rồi còn gì. Mà Thím thì đã già gì cho cam, ngót nghét 50 tuổi, cái tuổi thành công, sung túc, chín mùi của phụ nữ cơ đấy. Thím cứ mãi nhìn mình trong gương mà quên bẵng đi buổi chiều đã đổ. Cái thứ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hai người vợ hờHai người vợ hờAi nói Thím không biết ghen! Thím ghensuốt 20 năm qua rồi còn gì? Bây giờ Thímvẫn ghen đó thôi. Cái ghen của người đànbà không hề yếu đuối. ***Thím lại soi gương, khuôn mặt sao mà nhănnheo quá thể. Không nhăn nheo sao được, tóccũng đã bạc gần hết rồi còn gì. Mà Thím thì đãgià gì cho cam, ngót nghét 50 tuổi, cái tuổithành công, sung túc, chín mùi của phụ nữ cơđấy.Thím cứ mãi nhìn mình trong gương mà quênbẵng đi buổi chiều đã đổ. Cái thứ buổi chiềuvẫn thế, không đổ thì thôi, khi đã đổ chẳng chờngười ta kịp vuốt lại mái tóc.- Má ơi! Cơm chín chưa má, túi ni mình en chirứa má?Giọng con Mai véo von từ đầu cửa làm Thímgiật thót:- Cá má kho hồi trưa rồi, khi mô muốn en thìbét cơm thôi? Con qua coi thử dì Hai có đôngkhách không? Ừ mà thôi, để đó má qua rồi phụdì luôn.Thím rời cái gương, ngoài kia trời đã nhá nhemtối. Đã 20 năm trôi qua, khi nào cũng thế, hễ cóthời gian rỗi là Thím lại ngồi trước gương. Cáigương được Thím lau sáng bóng, không mộthạt bụi. Có lẽ vì Thím sợ, Thím sợ nếu mìnhkhông nhìn, không ngắm, không giữ kỹ có lẽ cáivẽ căng mọng, tròn đầy của người phụ nữ 29sẽ trôi đi mất.Đó chính là ngày chú quyết định để mẹ conThím lại, một mình tha phương kiếm kế mưusinh cho cả nhà. Thím còn nhớ như in cái ngàychú lên đường cùng mấy người bạn theo tiếnggọi của quế Trà My, trầm Trà Giác. Lúc đó conbé thứ hai mới chưa đầy 3 tháng. Thím gọi conbé là Trà My.- Em cố gắng chăm con, vài bữa anh về!Thím ngày ngày ôm con ngóng về hướng núi,phía đã mang theo lời nguyền trăm năm. Haituần chú lại về thăm mấy mẹ con với chút quàxứ núi. Rồi thưa dần một tháng chú về một lần.Bé Trà My dần lớn. Nó bi bô tập nói, rồi nó hỏiba. Thím đau rát ruột.- Ba đi làm kiếm xiền rồi dzài bữa ba muabánh dzề cho con nghe!Cuộc sống bắt đầu khấm khá, có cái nhà, cáixe nhưng Thím thấy sao càng ngày càng nhạtthếch.Cái thứ trầm, thứ quế cay nồng, thơm ngút nóhút hồn con người ta. Chú thưa về nhà hơn.Mỗi lần chú về lại vội vội vàng vàng. Thím khăngói đi tìm. Hỡi ôi! Phía trên kia không giống nhưnhững gì chú nói, như những gì chú kể. Mộtmái nhà, một người đàn bà xinh đẹp trẻ trunghơn Thím, một đứa con gái bi bô gọi chú là ba.Thím chết trân. Hai đứa con ngây ngô mừngba. Trong kia, người đàn bà trẻ ấy cũng chỉđứng nhìn ra.- Anh xin lỗi! Ngàn lần xin lỗi em!Cái ba lô con con trên tay chỉ chực rơi xuốngđất, Thím thấy trời đất như quay cuồng, chaođảo. Thím muốn thét lên, muốn đấm vào ngựcchú, muốn xỉ vả Anh đã hứa với em mà? Anhhứa chỉ có mẹ con em thôi mà? Anh là đồ tồi...Nhưng tất cả chỉ có nước mắt. Mà có lẽ baonhiêu nước mắt đó đã cuốn theo tất cả nhữnghờn giận, những xỉ vả, những oán trách trôi dàitrên đôi gò má còn lem nhem chút phấn hồngcủa Thím.- Gió rừng độc lắm, anh xin em vào trong đi, emgiận anh nhưng xin hãy nghĩ cho con,...Thím biết, biết tất cả, Thím có muốn đứng đâyđâu. Thím chỉ muốn chạy đi cho thật xa, thậtnhanh để khỏi nhìn thấy chú, nhìn thấy cái máiấm riêng của chú. Nhưng sao chân Thím nhưbị chôn chặt, người Thím như đeo ngàn tảngđá. Người ta đưa Thím vào nhà. Có lý do gìThím lại để các con đứng ngoài này? Đây lànhà của ba nó, nhà của chồng Thím cơ mà.Nhà của chồng Thím tức phải là nhà của Thím.Vậy có lý do gì Thím không được vào. Ngườiphải đứng ngoài này là người đang đứng trongnhà nhìn ra kia kìa. Thím phải vào, Thím phải làbà chủ.Căn nhà gỗ khá rộng rãi, bàn ghế, tủ kệ đềuđược làm từ các loại gỗ quý. Phải rồi, ở ngaygiữa xứ núi rừng bạc ngàn này có thiếu gì gỗ.Gian phòng mà chú bảo Thím hãy nghỉ tạmcho khỏe có lẽ là phòng dành cho khách. Cũngđúng thôi, ở đây chú hay có khách lắm, toàn làdân buôn quế dưới xuôi lên. Gian phòng khôngrộng, không chật, đủ kê một chiếc sập gỗ, mộttủ đồ con con với hai chiếc ghế và lối đi lại vừađủ thoải mái cho hai người.- Phòng khách, răng mình phải ở phòng khách,mình là chủ, là chủ mới đúng.Thím muốn lao ra khỏi phòng. Rồi Thím nghecó tiếng thút thít khe khẽ phía bên kia.- A! phải rồi, bên kia mới là phòng ngủ, mà răngcô ta lại khóc, cô ta răng lại được ngồi bên đómà khóc. Người khóc phải là mình chứ.Mà sao Thím không thể khóc thành tiếng nhưngười ta. Vì sao nước mắt Thím lại chảy mãikhông thôi thế này. Thím lịm đi. Không lịm saođược. Đi hơn 100 cây số đường đèo, tay manghai đứa nhỏ lên thăm chồng có ngờ đâu gặpcảnh trớ trêu này, có là thánh chắc cũng khôngtỉnh nỗi.- Em ngủ hả Hằng? Dậy en miếng cơm đi em!- En cơm? - Thím choàng tỉnh. Chồng mình bảomình en cơm...- Anh Hoàng à! Anh...Thím bỏ lửng câu nói, có lẽ Thím muốn hỏi chúvề khi nào. Nhưng không, Thím đi thăm chú.Sao người ta vẫn dửng dưng mời Thím ăn cơmvậy chứ. Cơm ư! Ăn cơm. Thật nực cười. Phíabên kia, giọng chú vẫn ngọt dịu không đổi:- Ly ơi! Ra en cơm đi em!Thím phải ra, Thím là chủ nhà nên cần phải raxem người ta nói gì, làm gì. Là chủ thì phải ratrước người ta chứ, đúng rồi, cần phải thế. Cầnphải cho người ta biết, ngườ ...