Tôi lập tức quen với không khí ở căn nhà mới. Hộ ba phòng, trên tầng ba của một ngôi nhà xây theo kiểu hiện đại khang trang ở vùng ngoại ô yên tĩnh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hai Nửa Đều NhauHai Nửa Đều Nhau Sưu Tầm Hai Nửa Đều Nhau Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 21-October-2012Tôi lập tức quen với không khí ở căn nhà mới. Hộ ba phòng, trên tầng ba của một ngôi nhà xâytheo kiểu hiện đại khang trang ở vùng ngoại ô yên tĩnh. Và điều chủ yếu duy nhất, tôi tin rằngđây không phải là một căn hộ như trăm nghìn căn hộ khác, mà là căn hộ của tôi, dành cho tôivà chỉ cho tôi mà thôi, hơn nữa, tôi vẫn cho rằng trên đời này không bao giờ có hai người giốngnhau, mỗi con người là một thế giới độc nhất vô nhị.Gần hai tháng trời tôi dành cho việc kê dọn, trang trí, chọn lựa một cách tỉ mỉ nhất từng vậtdụng. Hai tháng tiếp sau, tôi ngắm nghía cách bố trí trong nhà đó với cảm giác khoái trá vô hạnnhư khi tôi vẫn thường đứng trước gương soi ngắm diện mạo của chính mình và do đó là cái diệnmạo độc nhất vô nhị.Chẳng những tôi thích căn phòng, mà thích cả ngôi nhà: không cũ lắm cũng không mới lắm,một ngôi nhà điển hình của những nhà tư sản bậc trung, được xây dựng theo một phong cáchnhất quán nào. Tôi thích dãy phố với những hàng trúc đào đang lên, những tủ kính bày hàng ởtầng một và những tấm biển sặc sỡ của các quầy bán thuốc lá, hiệu cắt tóc, hàng tạp phẩm, cửahàng thực phẩm, cửa hàng bánh mì. Ngay bên dưới cửa sổ nhà tôi nhìn thẳng sang bên kiađường là một cửa hàng hoa. Bên trong tủ kính cửa hàng là những bó hoa tươi, những lọ hoa,bồn hoa, chậu cảnh. Người bán hoa là một cô gái trẻ đẹp, tóc đen, người to cao với nhữngđường nét đậm, động tác bình tĩnh chậm rãi, tuổi khoảng chừng hai lăm, không hơn. Cô bánhàng một mình, sáng đến cất rèm, đi đi lại lại một lúc sau quầy, sắp đặt, sửa sang những bônghoa, rồi ngồi chờ khách. Phần lớn thời gian trong ngày, cô ngồi sau quầy đọc truyện. Cô cũnghay đứng ở bậc cửa nhìn ra phố hồi lâu, mặc dù ngoài phố chẳng có cái gì đáng để xem vàchẳng bao giờ xảy ra chuyện gì hấp dẫn.Tháng chín vừa mới bắt đầu. Bạn bè tôi đều đi nghỉ chưa về, nên tôi hầu như chỉ quanh quẩn ởnhà, chẳng đi đâu cả. Do vậy mà chẳng những tôi để ý ngay đến cô hàng hoa xinh xắn mà sauđó còn bắt đầu dành cho cô khá nhiều thời gian...Tôi bận viết báo cáo công tác, nhưng ngồi trước bàn cứ mươi phút tôi lại đứng dậy để nhìnxuống cửa hàng hoa. Cô gái vẫn ở nguyên chỗ cũ. Cô ngồi sâu trong quầy, say sưa đọc truyện,hoặc đứng tựa vào khung cửa. Tôi nhìn cô một lúc, rồi lại ngồi viết tiếp.Một ngày kia tôi chợt nảy ra ý nghĩ: để thu hút sự chú ý của cô gái, thử lấy gương soi ánh mặttrời vào cô xem sao. Tôi thấy ý nghĩ ấy thật là mới mẻ, độc đáo. Và thế là tôi cầm chiếc gươngcon trong tay, bắt ánh mặt trời rọi xuống cửa hàng hoa. Đầu tiên ánh sáng lay động trên tủ kính,Trang 1/5 http://motsach.infoHai Nửa Đều Nhau Sưu Tầmrồi trên tấm biển và cuối cùng –như đầu sợi chỉ sau hồi lâu xâu đã vào đúng lỗ kim- nó lọt vàokhe cửa và dừng lại trên mái đầu đang cúi của cô gái. Tôi giữ tia sáng lại trên mái tóc, rồi đưaxuống phía dưới dọc theo cánh tay trắng trần của cô, lên trang sách, rồi lay gương. Cô vẫn tiếptục đọc nhưng rồi bỗng ngửng đầu nhìn ra phía cửa. Như sợ hãi sự táo bạo của chính mình, tôilùi vào trong phòng.Vài giây sau, tôi lại trở ra cửa sổ. Cô gái bán hoa đang đứng ở cửa nhìn ra đường. Tôi bắt ánhnắng rọi về phía cô, tia sáng từ từ bò theo chân cô lên trên và ngưng lại ở ngực. Từ đấy, bất ngờđối với chính mình, tôi đưa ánh nắng lên mặt cô. Lần này cô nhìn lên, trông thấy tôi và mỉmcười. Tôi cũng mỉm cười, và kèm theo nụ cười là một động tác ra hiệu: “Xin mời cô lên nhàchơi”. Do dự một lát, cô gái cũng ra hiệu đáp lại: “Vâng được, nhưng mà sau đã”. Tôi khôngngờ thu được một thắng lợi nhanh chóng đến thế, người lâng lâng sung sướng, chỉ tay lên mặtđồng hồ, hỏi: “Bao giờ?”. Cô lấy tay viết lên không khí: “Mười hai rưỡi”. Lúc bấy giờ là mườimọt giờ. Tôi vẫy vẫy cô, trở vào phòng, đi một vòng, vừa đi vừa xoay tay, soi gương ngắm nghíahình bóng mình.Tôi làm việc mà không có hiệu quả, cứ năm phút lại đứng dậy, đến bên cửa sổ: cô gái vẫn đấy,đang ngồi đọc truyện. Một trong những lần bước lên đài quan sát như vậy, tôi thấy cô lấy hoacho khách, thân hình đẹp đẽ của cô vươn về trước, cánh tay trần khỏe mạnh chìm vào giữanhững bông hoa. Cô ngắt một bông hồng, rồi lại vươn về phía những bông hoa khác. Tôi thầmnghĩ cô gái thật duyên dáng, và trong việc cô nhận lời mời của tôi một cách dễ dãi có cái gì thầnbí khiến tôi rung động.Mười hai giờ hai mươi lăm, tôi lại bên cửa sổ lần cuối cùng, thấy cô gái chậm rãi và cung kính điđi lại lại trong cửa hàng, sửa lại những bông hoa trong các bìn ...