Danh mục

Hắn

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 119.34 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Guy de Maupassant LIỄU TRƯƠNG dịch Bạn ơi! Bạn không hiểu gì về chuyện của tôi à? Tôi chấp nhận điều đó. Bạn tưởng tôi điên phải không? Có thể tôi hơi điên, nhưng không vì những lý do bạn tưởng. Vâng, tôi sắp lấy vợ đấy! Tuy nhiên tư tưởng và lập trường của tôi không thay đổi. Tôi xem việc lấy nhau hợp pháp là một điều bậy. Tôi chắc chắn rằng hết tám ông chồng trên mười ông đều bị cắm sừng. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hắn Hắn Guy de Maupassant LIỄU TRƯƠNG dịchBạn ơi! Bạn không hiểu gì về chuyện của tôi à? Tôi chấp nhận điều đó. Bạn tưởng tôiđiên phải không? Có thể tôi hơi điên, nhưng không vì những lý do bạn tưởng.Vâng, tôi sắp lấy vợ đấy!Tuy nhiên tư tưởng và lập trường của tôi không thay đổi. Tôi xem việc lấy nhau hợp pháplà một điều bậy. Tôi chắc chắn rằng hết tám ông chồng trên mười ông đều bị cắm sừng.Và họ đáng bị cắm sừng, vì đã ngu ngốc đi ràng buộc đời mình, đã từ bỏ tự do ái tình làcái điều vui và hay nhất ở đời này, họ đã bỏ ngang sự phóng túng của đàn ông chúng ta,một thứ phóng túng luôn luôn thúc đẩy chúng ta đến với tất cả những người phụ nữ. Hơnlúc nào hết, tôi cảm thấy không có khả năng yêu riêng một người phụ nữ, vì tôi quá yêutất cả những người phụ nữ khác. Tôi muốn có nghìn cánh tay, nghìn đôi môi và nghìn…tính khí để có thể ôm ghì vô số các nàng xinh đẹp và không đáng kể.Tuy vậy tôi sắp lấy vợ.Tôi phải nói thêm rằng tôi không hề quen biết người vợ tương lai của tôi. Tôi có thấynàng chừng bốn, năm lần. Tôi biết tôi thích nàng; điều đó đủ cho việc tôi muốn làm.Dáng người nàng thấp, mập béo, tóc vàng. Mai đây tôi sẽ khao khát một người phụ nữdáng người cao, mảnh khảnh và tóc đen.Nàng không giàu. Nàng thuộc một gia đình trung lưu. Đó là một thiếu nữ như các thiếunữ người ta thường thấy trong giới tư sản tầm thường, xứng đáng được gả chồng, bềngoài không có tính tốt cũng như tính xấu. Người ta nói về nàng: “Cô Lajolle rất dễthương”. Ngày mai người ta sẽ nói: “Bà Raymon rất dễ thương”. Tóm lại nàng thuộchạng vô số thiếu nữ đức hạnh mà “đàn ông sung sướng được làm chồng”, cho đến ngàychúng ta khám phá ra đúng là chúng ta thích tất cả những phụ nữ khác hơn người phụ nữchúng ta đã chọn.Bạn sẽ hỏi: vậy thì tại sao tôi lấy vợ?Tôi sợ không dám thú thật với bạn về cái lý do lạ lùng, khó tin, đã khiến tôi làm cái việcđiên rồ đó.Tôi lấy vợ để đừng ở một mình!Tôi không biết làm sao để nói điều đó, làm sao để bạn hiểu tôi. Bạn sẽ thương hại tôi vàkhinh tôi, vì trạng thái tinh thần tôi quá thảm hại.Tôi không còn muốn ở một mình ban đêm. Tôi muốn cảm thấy sự hiện diện của mộtngười bên cạnh tôi, sát vào tôi, một người biết nói chuyện, nói một cái gì, bất cứ cái gì.Tôi muốn phá được giấc ngủ của người đó, thình lình đặt bất cứ câu hỏi gì, một câu hỏingớ ngẩn để nghe một tiếng nói, để cảm thấy nhà tôi có người ở, để cảm thấy có mộtngười đang thức, một lập luận đang thành hình, và để thấy một gương mặt bên tôi, khi tôibất chợt thắp sáng ngọn nến… bởi vì… bởi vì… (tôi không dám thú thật sự xấu hổ đó)…bởi vì tôi sợ ở một mình.Ồ! Bạn chưa hiểu tôi đâu!Tôi không sợ một nguy hiểm nào. Nếu có ai vào nhà, tôi sẽ giết chết họ mà không rùngmình. Tôi không sợ ma, tôi không tin chuyện siêu nhiên. Tôi không sợ người chết, tôi tinrằng con người khi chết thì bị tiêu diệt hẳn.Vậy thì… vâng… Vậy thì… vậy thì tôi sợ tôi! Tôi sợ sự sợ hãi, sợ những quằn quại củatâm hồn khi nó hoảng hốt, sợ cái cảm giác khiếp đảm, khó hiểu.Cười đi nếu bạn muốn! Chuyện ấy kinh khủng, vô phương cứu chữa. Tôi sợ vách tường,bàn ghế, sợ các đồ vật quen thuộc trở nên linh động dưới mắt tôi. Nhất là tôi sợ sự rốiloạn khủng khiếp của tinh thần, của lý trí hỗn loạn thoát khỏi tôi và bị phân tán vì một sựkinh hoàng huyền bí.Thoạt tiên tôi cảm thấy một sự lo lắng xâm chiếm tâm hồn và làm tôi rùng mình. Tôi nhìnxung quanh. Không có gì. Và tôi muốn có một cái gì! Cái gì? Một cái gì có thể hiểuđược. Bởi vì tôi chỉ sợ chính vì tôi không hiểu sự sợ hãi của mình.Tôi nói thì tôi sợ tiếng nói của tôi. Tôi bước đi thì tôi sợ có kẻ lạ mặt đứng sau cánh cửa,sau tấm màn, trong tủ, dưới gầm giường. Và tuy nhiên tôi biết không có gì ở đâu cả.Tôi quay lưng lại bất thình lình, vì tôi sợ có cái gì sau lưng tôi, mặc dù tôi biết là khôngcó gì cả.Nếu tôi cử động, tôi cảm thấy sự hốt hoảng của mình tăng thêm; và tôi tự giam mìnhtrong phòng, chui vào giường, núp dưới mấy tấm khăn trải giường, thu mình và cuộn tròntrong mấy lớp vải, tôi nhắm mắt một cách tuyệt vọng, và tôi cứ như thế trong hồi lâu vớicái ý nghĩ rằng cây nến đang cháy trên bàn và tôi phải tắt nó. Nhưng tôi không dám.Sống trong một trạng thái như thế bạn thấy có kinh khủng không?Khi xưa tôi không biết gì về sự lo sợ hốt hoảng đó. Dạo ấy tôi thường trở về nhà mộtcách thong thả. Tôi đi lại trong nhà mà không có gì khuấy động sự thanh thản tâm hồn.Nếu lúc đó người ta nói cho tôi biết một ngày kia tôi sẽ bị bệnh lo sợ, một bệnh khó tin,ngớ ngẩn và khủng khiếp, thì tôi sẽ cười dữ lắm. Hồi đó tôi mở cửa trong bóng tối vớilòng tự tin, tôi thong thả đi ngủ, không khóa cửa, và tôi không bao giờ dậy giữa đêmkhuya để xem có chắc các cửa phòng đều được đóng kỹ không.Chuyện xảy ra năm ngoái, một cách kỳ lạ.Lúc đó là mùa thu, một buổi tối khí trời ẩm ướt. Sau bữa ăn, khi chị ở đã ra về, tôi tự hỏimình làm gì ...

Tài liệu được xem nhiều: