Ghế đá vẫn ở đó, dù xung quanh có thay đổi đến thế nào, thì nó vẫn luôn ở đó. Và cả cô ấy nữa. Giống như lần đầu tiên, cô ấy đang ngồi đấy, đợi tôi. Tôi định gọi cho cô ấy, nhưng rồi lại thôi. Cả hai chúng tôi đều có những cái tôi rất lớn, đôi lúc lớn đến mức ích kỉ. Tất nhiên là tôi biết điều ấy, nhưng nó thuộc về bản tính con người, rất khó thay đổi
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hàn Gắn Tình Yêu - Kì 5Hàn Gắn Tình YêuKì 5: Bí mật của sự thậtGhế đá vẫn ở đó, dù xung quanh có thay đổi đến thế nào, thì nó vẫn luôn ở đó.Và cả cô ấy nữa. Giống như lần đầu tiên, cô ấy đang ngồi đấy, đợi tôi.Tôi định gọi cho cô ấy, nhưng rồi lại thôi. Cả hai chúng tôi đều có những cái tôi rấtlớn, đôi lúc lớn đến mức ích kỉ. Tất nhiên là tôi biết điều ấy, nhưng nó thuộc vềbản tính con người, rất khó thay đổi, và bởi chính chúng tôi không hề có ý địnhthay đổi. Chính vì thế, trong trường hợp này, cái tôi không cho phép tôi gọi điệncho cô ấy. Chắc chắn cô ấy cũng nghĩ vậy, vì điện thoại của tôi từ hôm qua đến giờvẫn im lìm. (Ảnh minh họa)Sáng hôm sau đến lớp, tôi gặp Trung. Nó vẫn cười nhăn nhở như thường ngày,nhưng khi nó định vỗ vai tôi, tôi đã cố tình tránh sang một bên. Thằng nhóc nhìntôi rất kì cục, như thể nó biết một điều gì đó nhưng cố tình trêu ngươi tôi vậy. Ánhmắt đấy có phần gì đó thương hại, và tôi không thích điều này. Tôi không định nóichuyện với nó, nhưng Trung vẫn ngồi xuống cạnh tôi. Rồi sau đó, trong khi cả lớphỗn loạn vì có thông báo sắp tăng học phí từ kì sau, thì nó nói với nhỏ với tôi: - Cô ấy bảo mày có một tuần.Tôi vẫn còn giật mình vì câu nói ấy, thì nó lại nói tiếp: - Nếu mày không tìm ra ấy, có khi tao…- Trung nói lấp lửng. Rồi nó dừng lại, và nháy mắt với tôi. - Đừng có đùa. Còn Linh thì sao? - Haha, thật ra ngay tối hôm sinh nhật tao tao với Linh đã chia tay rồi. Tao đã cảm thấy không hợp từ trước, nhưng con bé cứ dai quá. Dù sao thì mình vẫn còn là người trẻ độc thân, tội gì. - Mày… - Nhưng mà đến lúc tiếp xúc với cô ấy của mày… Thì có lẽ tao không muốn làm người độc thân mãi nữa. Thế nên nhanh lên, tao không kiên nhẫn lắm đâu.- Trung tặc lưỡi.Còn tôi, đang bơi giữa một rừng những câu hỏi. Cô ấy bảo tôi phải đi tìm, nhưng làtìm những gì mới được chứ? Câu trả lời cho tất cả những vấn đề này, những bí mậtcủa cô ấy, lý do cho những hành động của cô ấy hay sao? Nếu vậy có khi tôi sẽmất cả đời, chứ đừng nói một tuần.Mà tại sao cô ấy lại nhờ Trung nói điều này với tôi thay vì nói thẳng. Như vậy mốiquan hệ giữa cô ấy và Trung là gì? Thật sự, “cô gái và con cừu”- em thật sự là bíẩn lớn nhất đời tôi.Khi bạn gặp những vấn đề khó khăn cần giải quyết càng nhanh càng tốt, nhưngthậm chí bạn còn không biết phải bắt đầu từ đâu, bạn sẽ làm gì ? Suy nghĩ, tìmngười xin lời khuyên, ăn, gào thét? Còn tôi, tôi đọc truyện tranh.Truyện tranh có tính giải trí rất cao. Đúng. Nó tạo ra trong mình cả một thế giới ảo,nơi biến những điều không thể thành có thể, nơi trí tưởng tượng của bạn được thảphanh bay nhảy. Nhưng truyện tranh không chỉ để giải trí. Thật ra, có rất nhiều câuhỏi của cuộc sống, tôi đã tìm được câu trả lời qua những trang truyện. Và lần nàycũng thế, tôi đã không phải thất vọng.Tôi đã ngồi ở cửa hàng thuê truyện ấy rất lâu. Một nửa thời gian là đọc, một nửathời gian là nhìn tên cô ấy xuất hiện trên những thẻ sách. Thằng bé con bác chủhàng nhìn tôi, nó vừa xếp truyện vừa ngó, áng chừng như muốn hỏi điều gì. Rốtcục không nén nổi tò mò, nó hỏi tôi: - Anh bị thất tình à?Cái mặt tôi lúc đó trông giống thất tình lắm hay sao? Tôi hơi chột dạ. - Không. Mày nói vớ vẩn gì thế? - Em biết thừa. Cứ ngồi nhìn chằm chằm đọc nửa tiếng không xong quyển truyện. Anh em hồi trước cũng thế. - Nhưng anh thì không. À cho anh hỏi, dạo này cái chị này có hay đến thuê truyện nữa không?- tôi vừa hỏi vừa chỉ dòng chữ bé tí xíu cho thằng nhóc. Nó căng mắt ra nhìn. - Ah, cái chị blacksheep hay đeo con cừu bên người phải không? Cũng có, nhưng không được nhiều như đợt trước. Anh hỏi làm gì ạ? - À ừ, vì tự nhiên anh thấy tên của chị ấy ở nhiều quyển truyện quá nên tò mò thôi. - Chị ấy là bạn anh à?- Sao em biết? Ừ, là bạn anh- “thậm chí còn hơn cả bạn ấy chứ”- tôi tự lẩm bẩm.- Hôm đầu tiên mới đến đây thuê truyện, chị ấy hỏi về anh nhiều lắm.- Hỏi về anh?- tôi ngạc nhiên. Mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị hơn rồi đây.- Hôm ấy em trông hàng cho mẹ mà. Chị ấy hỏi em có biết anh không, rồi bảo là bạn anh. Chị ấy hỏi em anh thích truyện gì. Em bảo em không biết, chỉ biết loại truyện mà anh hay đọc thôi. Thế là…- Thế là sao?- Từ hôm ấy chị ấy thuê truyện, thuê rất nhiều. Tất cả những quyển thuộc thể loại anh thích. Chị ấy còn ngồi ghi tên mình vào tất cả những thẻ sách đằng sau nữa. Có hôm chị ấy còn ngồi từ sáng đến chiều chỉ để viết tên.- Trời đất.- Hic, mà chị ấy đọc truyện cũng nhanh khủng khiếp. Như cái máy đọc ấy, thế mà dạo này lại ít đến, tiếc ơi là tiếc.- Tiếc gì? Mất khách ruột à?- tôi cười, bẹo tai thằng bé. Thằng nhỏ cười bẽn lẽn. Nó không biết điều nó vừa làm có ý nghĩa như thế ...