Mưa cứ rơi rơi một cách nhẹ nhàng và êm ả, không đủ làm ướt vai áo, nhưng đủ để làm cho những người lái xe máy trên đường đi hối hả hơn, và đủ để làm người ngồi sau nép vào lưng người ngồi trước hơn. Đã bao lâu rồi nó đã quen với cái cảm giác luôn thèm khát một chốn yên tĩnh cho riêng mình, một nơi chỉ có nó, một mình nó mà thôi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hành lang vắngHành lang vắngMưa cứ rơi rơi một cách nhẹ nhàng và êm ả, không đủ làm ướt vaiáo, nhưng đủ để làm cho những người lái xe máy trên đường đi hốihả hơn, và đủ để làm người ngồi sau nép vào lưng người ngồi trướchơn.Đã bao lâu rồi nó đã quen với cái cảm giác luôn thèm khát một chốn yêntĩnh cho riêng mình, một nơi chỉ có nó, một mình nó mà thôi. Không bạnbè, không cha mẹ, không thầy cô, không ai cả. Vậy mà thèm khát chỉmãi là thèm khát. Nó không tài nào tìm được nơi mà nó ước mong. Giữathành phố xô bồ, náo nhiệt, tìm được một nơi như thế quả là khôngtưởng và nó cũng không dám mơ tưởng nhiều, chỉ đơn giản là sự chấpnhận vô điều kiện, không mạnh mẽ, không đam mê quyết liệt. Với nó, cócũng được, không có cũng không đau đớn, thiếu thốn gì cả.Tan học, chuỗi ngày kiểm tra liên miên kết thúc, ca làm thêm hôm nayđược miễn, nó rơi vào trạng thái rảnh rỗi buồn tẻ. Ngẫm cũng buồn cười,lúc thì đầu tắt mặt tối với biết bao công việc ở trường, ở nơi làm việc, ởnhà, lúc thì lại rảnh rang như một kẻ vô công rồi nghề. Mua vội ly tràchanh chua chua pha mật ong ngọt ngọt (kì lạ, nhưng nó thích thế), chờmãi mà chẳng thấy màu xanh của bus 28 đâu, nó phân vân nhìn ngượcvề phía cổng trường...Vẫn mở. Dè dặt như có gì đó ngăn cản, hối hả như có gì đó thôi thúc, nóđứng dậy bước vào trường. Vẫn còn những tên con trai hùng hục némbóng, ngoài ra, sân trường tĩnh lặng lạ lùng. Lần bước lên cầu thang lớphọc - nó vẫn chưa quen với dãy phòng bên trái này, vì sát với khu dâncư, vì quá tối tăm, vì nó rộng, vì nó không được che chở bằng những táncây xanh rộng, vì ti tỉ thứ lí do lặt vặt khác mà một con người khôngthích chấp nhận cái mới như nó không chịu được – nó nhận ra một hànhlang khác hẳn. Lan can ấm nóng vì bị nắng trưa trải dài một lớp vàngrực, vắng đến lặng người… Sân trường đôi lúc lại rộn lên những tiếngreo hò từ những cú ném 3 điểm hoàn hảo, chỉ mình nó trên này, riêng…Nó mở cái ly trà chỉ còn toàn đá ra, lạnh ngắt, bất chợt, lóng ngóng, ngồithụp xuống nhặt những viên đá nho nhỏ rơi vãi trên sàn gạch, vô tình nóngước lên… Lặng… Và nó thấy… Chính khoảnh khắc đó nó biết nó đãtìm ra không gian mà nó tìm kiếm từ bấy lâu nay. Nó không nghĩ sẽ gầngũi đến thế, sẽ thân quen đến thế, sẽ lạ lùng như thế. Cái khoảng riêng tưấy chỉ cách nó một dãy bàn tính từ nơi nó thường ngồi trong lớp. Đã hơntháng từ khi đi học lại, đến giờ nó vẫn không hiểu sao nó cứ mãi mongchờ ở một nơi xa lạ nào khác mà không phải nơi đây, chính dãy hànhlang này. Chọn cho mình chỗ ngồi ngay dưới thềm cửa lớp, dựa mìnhvào chiếc cặp dày cộm toàn sách với vở, nó nheo mắt nhìn khoảnh trờinho nhỏ khuất sau mái che và cái lan can cao đến nửa thân người. Xanhđến vô tận. Trống trải đến vô cùng. Không một gợn mây nào lăn tăn chemất khoảnh trời nhỏ nhoi ấy của nó.Hóa ra không có tán lá rậm rạp che chở cũng có cái hay của nó, khoảngxanh bao la ấy sẽ thoáng đãng hơn đến lạ lùng. Cũng lạ, dạo này trời cứmưa suốt, mưa liên miên, mưa tối trời, mưa lạnh cóng, vậy mà hôm nay,đúng hôm nay, trời lại xanh trong thế kia, nắng lại ấm nóng thế kia, dùcho nó không hề mong nắng… Bởi những ngày nắng thế này, nó chỉ đợimưa, để xoa dịu những điều làm lòng nó tối u ám trong thời gian gầnđây…Ngày này qua ngày khác, nó “cắm trại” luôn ở cái chốn riêng ấy, sau giờhọc, khi đám bạn khìn khìn của nó đã về hết rồi, chỉ còn mình nó, với litrà trên tay và bản nhạc quen thuộc. Nó thích thú với cái cảm giác mà nótự hào là chỉ riêng nó có mà thôi và chưa bao giờ nó có ý định chia sẻcho bất kì ai cả…“Tan học rồi bạn ơi.” – Giọng nói lạ cất lên.Im lặng (Ơ hay, ai chẳng biết tan học).“Chưa về à?”.Im lặng (Ơ hay, về hay không mặc người ta).Rồi “người lạ” chẳng nói chẳng rằng, ngồi bệt xuống cạnh nó, cũng ngồinhìn xa xăm như nó. Hết chịu nổi, nó quay qua, định phản ứng với nhânvật chen ngang sự riêng tư của mình, ánh mắt bất chợt dừng lại trên li tràcủa “người lạ” - giống nó, cũng trà chanh mật ong - món uống kén ngườithưởng thức. Một nhỏ xa lạ, phù hiệu lớp kế bên. Mà xa lạ cũng phải, nócó bao giờ giao du với ai khác lớp đâu, tự mình chui rúc trong vỏ bọckín mít vì tự ti ngoại hình, nó là một đứa con gái không nổi bật. Còn nhỏnày nhìn cũng ổn, ốm một cách kì lạ, không tỏ vẻ yếu đuối, ngược lại,trông nhỏ còn mạnh mẽ hơn trăm lần, mặc dù nó cao hơn nhỏ, to hơnnhỏ nhiều. Nhỏ đang say sưa mân mê cái iPod hồng chóe trên tay nhưthể nó là một thứ đồ chơi không hơn không kém.“Bạn hay ngồi đây lắm à?”… “Bạn không trả lời mình à?”… Đến khi nónghĩ nhỏ hết kiên nhẫn thì vô tình nó lại bật ra lời đáp: “Uhm, thế cậulàm gì ở đây thế, trước giờ có thấy đâu?”. Tự dưng cái vẻ tò mò đángghét lúc nãy biến mất. Nhỏ kia im lặng, rồi trả lời: “Uhm, mình… đangcần suy nghĩ một số việc”.Rồi từ đó hành lang vắng ôm ấp hai đứa con gái “đang cần suy nghĩ mộtsố việc”. Nó và nhỏ cùng thưởng thức trà chanh mật ong, cùng nghenhạc (dù ...