Danh mục

Hạnh phúc mong manh

Số trang: 27      Loại file: pdf      Dung lượng: 319.20 KB      Lượt xem: 18      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Và anh cũng tan biến như làn khói mỏng… như chính ngày đầu tôi gặp anh. Nhưng tôi và anh đều cảm nhận được nhau. Thế là đủ! Đôi lúc hạnh phúc là thế thôi, dẫu rất mong manh. Rầm…−Đau quá! Anh làm sao thế? Đi đứng mà mắt mũi để đâu vậy?Hắn ta vẫn cứ im lặng. Không một câu trả lời. Không một lời xin lỗi. Và tất nhiên điều đó làm cho nó tức điên lên.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hạnh phúc mong manhHạnh phúc mong manhVà anh cũng tan biến như làn khói mỏng… như chính ngày đầu tôigặp anh. Nhưng tôi và anh đều cảm nhận được nhau. Thế là đủ! Đôilúc hạnh phúc là thế thôi, dẫu rất mong manh.Rầm…−Đau quá! Anh làm sao thế? Đi đứng mà mắt mũi để đâu vậy?Hắn ta vẫn cứ im lặng. Không một câu trả lời. Không một lời xin lỗi. Vàtất nhiên điều đó làm cho nó tức điên lên.Nó bắt đầu quan sát hắn. Cặp mắt sáng và sắc không long lanh, đáng yêunhư thường ngày. Nó đưa mắt liếc hắn ta từ đầu đến chân và hùng hồnđưa ra ngay ý nghĩ trong đầu: “MỘT CON NGƯỜI KHÔNG RA GÌMANG DÁNG VẺ CAO NGẠO”.Nó cười. Một nụ cười bí ẩn. Chẳng đôi co thêm, nó quay lưng bỏ đi. Bấtchợt, nó quay phắt người lại. Nó có cảm giác rất lạ. Có một ánh mắtđang nhìn nó, đang dõi theo từng cử chỉ hành động của nó. Nhưng khinó quay đầu lại, nó không thấy có gì bất thường cả. Nhưng rõ ràng là cóai đó đã rất chăm chú nhìn nó. Không lẽ nó nhầm? Không! Chẳng baogiờ nó nhầm cả, vì nó có một trực giác tuyệt vời. Thế nhưng không pháthiện ra điều gì nên nó bỏ đi.−Trễ mất cả mười lăm phút rồi. Tại cái tên đáng ghét đó. Hừm… khôngnghĩ tới hắn nữa. Thưởng thức phim thôi.−Ui da! - Nó hét lên vì đau. Theo phản xạ tự nhiên, nó cầm điện thoạiđang nhắn tin để soi xem người nào vừa giẫm phải chân nó.−Anh làm gì thế? Anh cố ý phải không cái tên đáng ghét kia? − Tột cùngcủa sự tức giận, tiếng hét của nó làm mọi người trong rạp chiếu phimkhông khỏi giật mình và bất ngờ. Mọi ánh mắt ngỡ ngàng đều đổ dồnvào cô gái mặc áo đầm màu trắng xinh xắn, dịu dàng với mái tóc dợnsóng bồng bềnh.−Ngồi xuống đi. Mọi người đang nhìn!Ngắn gọn và cụt lủn. Nó lập tức ngồi ngay xuống như đang nghe theomệnh lệnh. Nhưng với bản tính mạnh mẽ và bướng bỉnh, nó quay ngoắtsang bên gã đáng ghét và trả lại hắn cái giẫm chân hồi nãy. Hắn không latoáng lên như nó, sắc mặt vẫn điềm nhiên một cách bình thản. Nhưng nóbiết một điều. Hắn đau. Nó mỉm cười đắc thắng!Nhưng cả buổi hôm đó, nó không tài nào tập trung xem phim được. Bộphim đối với nó như những mảnh ghép rời rạc và nhạt nhoà. Nó đanghướng sự chú ý tới một cái khác. Nó nhìn hắn một lần nữa, nhưng ánhmắt lần này không còn như trước nữa. Hắn ta ngồi khoanh tay trướcngực, đầu tựa vào phía sau ghế và hai mắt dán vào màn hình. Cái áo sơmi sọc màu xám đen với chiếc mũ lưỡi trai và đôi giày thể thao làm chohắn trông thật khoẻ khoắn. Nó cảm nhận bên trong cái vẻ ngoài cao ngạovà lạnh lùng kia là một cái gì đó rất rất hấp dẫn. Nó muốn khám phá, nómuốn chinh phục. Hình như hắn ta không biết nó đang chăm chú theodõi hắn. Hay hắn biết mà cố tình làm lơ… Mặc kệ, nó không quan tâmnữa. Nhưng khi vừa nhìn lên thì phim đã hết. Nó thầm trách hắn. Tại hắnmà nó bỏ lỡ bộ phim nó thích nhất. Nhưng cũng tại nó, tại nó quá chú ýđến hắn, Nhưng tại hắn làm nó chú ý kia mà.−Xin lỗi! − Hắn lướt ngang qua nó như một làn gió nhẹ nhưng rất đặcbiệt với hai từ rất ư là ngắn gọn.Rồi hắn biến mất trong dòng người xem phim ngay khi nó chợt tỉnh ravà định hình xem mình vừa nghe được gì. Nó lao ra tìm hắn… nhưngkhông thấy. Dường như hắn đã tan biến như một làn khói mỏng. Nóchạy đến thang máy. Cánh cửa khép lại, khép lại cả nụ cười của hắndành riêng cho nó, khép lại một ngày xui xẻo của nó và một cuộc gặpgỡ. Nó vuột mất hắn!Chợt! Nó nhận ra có gì đó mấp mé bên trong túi xách của nó. Một tờgiấy giấy nhỏ với rất nhiều số. SỐ ĐIỆN THOẠI. Hắn cho nó số điệnthoại… của hắn? Tại sao? Không biết phải trả lời như thế nào, nó nhétvội tờ giấy vào túi rồi đi ra khỏi rạp chiếu phim. ***−Thật là khó hiểu. Hắn ta là người thế nào vậy bồ? − Nó nhăn mặt hỏinhỏ bạn thân.Nhỏ nhún vai.−Ai biết bồ? Có khi nào… tiếng sét ái tình không ta? Ten… ten… tèn…Chết pé Linh nhà mình rồi? Kể rõ mình nghe xem.Nó kể. Nhỏ Vy chăm chú lắng nghe, có vẻ rất thích thú với câu chuyệncủa nó. Nhỏ không ngừng “Ồ!” rồi lại “À…”. Nhỏ xuýt xoa và nói nóthử gọi điện thoại xem sao. Nó ngập ngừng. “Điện thoại cho cái tênđáng ghét đã đâm sầm vào nó, đã giẫm vào chân nó á? Không bao giờ.”Thế nhưng, sâu tận trong thâm tâm nó rất muốn, rất muốn được nóichuyện với hắn, được gặp lại hắn. Thấy nó cứ ngập ngừng, lưỡng lự rachừng khổ sở lắm, nhỏ Vy nhanh tay giựt phắt cái điện thoại nó đangcầm quay quay trên tay và bấm số.−Alô đi, mình bấm số rồi. Không nghĩ ngợi gì hết! −Nhỏ Vy tủm tỉmcười. Nhỏ Vy vừa gỡ rối cho nó, vừa cho nó đáp số của một bài toán mànó đang phân vân.Bao giờ cũng thế, Vy hiểu rõ con người nó. Nó mạnh mẽ hơn Vy, nónăng động và hiện đại. Còn nhỏ Vy, mong manh, dịu dàng, xinh xắn ynhư cái tên của nhỏ: Tường Vy. Nếu nó là những trận mưa rào mùa hạthì nhỏ Vy thanh khiết như những cơn mưa mùa thu. Nó cũng khônghiểu sao nó lại làm bạn với Vy, bạn rất thân nữa là đằng khác. Và cũngchỉ Vy hiểu nó.−Alô − Đầu dây bên kia trả lời.−Là tôi ...

Tài liệu được xem nhiều: