Hạnh phúc và khổ đau chênh nhau chỉ một câu nói
Số trang: 8
Loại file: pdf
Dung lượng: 175.28 KB
Lượt xem: 13
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Hạnh phúc và khổ đau chênh nhau chỉ một câu nói.Một cặp trai gái đang lướt qua, hạnh phúc sau những cái vòng tay khá chặt, cô biết rồi họ cũng sẽ đến nơi anh và cô từng đến. Sau hạnh phúc đó còn đau khổ không?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hạnh phúc và khổ đau chênh nhau chỉ một câu nóiHạnh phúc và khổ đau chênh nhau chỉ một câu nóiMột cặp trai gái đang lướt qua, hạnh phúc sau những cái vòng tay khá chặt, cô biếtrồi họ cũng sẽ đến nơi anh và cô từng đến.Sau hạnh phúc đó còn đau khổ không? Tự nhiên đôi mắt và sống mũi cô sưng đỏ,cái lạnh đầu đông lại khiến nó thêm tím ngắt nhưng không có một giọt nước nàorơi, cô thèm khóc trong vòng tay ai đó nhưng sự mạnh mẽ kiêu kỳ lại bắt cô giấuđi. Mệt mỏi và đau đớn. Cô nhớ anh!Cô cũng không biết tình yêu của anh và cô bắt đầu từ đâu, và tại sao cô lại chọnanh sau bao nhiêu người đến trước đầy hấp dẫn và cuốn hút, có lẽ do chiều cao củaanh có thể bù cho sự khiêm tốn của cô.Gặp anh trong đám cưới của bạn, anh chẳng có ấn tượng gì ngoài chiều cao hơnmét tám, anh cho cô đi nhờ xe để đưa dâu vì cô không mang xe, anh cho cô mượnđỡ tấm lưng vạm vỡ của mình để che đôi tay cộc giữa cái nắng như đốt của miềnbắc, cô không ngại khi ép tay vào lưng anh vì thực ra cô không để ý anh, anhkhông nói gì có lẽ anh biết cô cần một bóng râm. Cô xinh đẹp và tài năng, ai cũngnói vậy, cô – mẫu lý tưởng của bao nhiêu đàn ông, và với cô anh chẳng là gì cả.Con đường đưa dâu xa mà chiếc xe cứ lặng im vì hai đứa, cô kiêu và anh cũngkiêu, mãi một đoạn dài cả hai mới bắt chuyện. Cô sợ nắng và anh rà xe từ từ vìmuốn kiếm cho cô một cái áo khoác, kiếm không ra và cô lại thản nhiên lủi vàolưng anh mà không một chút cảm giác nhưng lạ một điều là cô mong con đường cứdài mãi.Anh giới thiệu mình làm nghề kinh doanh, cô thích nghề đó vì đó là con đường dễthăng tiến, vào quán nước cô thấy anh đứng đắn, lịch sự, đàn ông, cũng hợp với cô,vậy là có bao nhiêu cái hợp, tự nhiên cô thấy vui. Rồi anh xin số và cô cũng lưuanh vào máy với cái tên “Tài xế”.Cô quên ngay khuôn mặt anh tối đó nhưng không quên nhắn cho anh một tin ngắnngủi “Cảm ơn anh về ngày hôm nay và về cái lưng của anh nữa”, cô đoán bên kiaanh sẽ cười, và đúng thật, anh nhắn lại “Em đừng khách sáo vậy, hôm nay anh rấtvui”, cô cười, nụ cười ấy giống những nụ cười khác khi trả lời đàn ông.Một tuần im lặng, anh bất chợt gọi điện mời cà phê nhưng cô bận, rồi anh mời côvề nhà chơi, sẵn đi ngang nên cô ghé, ngôi nhà đẹp – cô thích thêm một điều đónữa. Cô nghĩ nếu cô thích anh thì chắc chắn đó là duyên số của hai người.Vậy mà duyên số thật! Cô cũng ngạc nhiên. Duyên số đến trong lúc cô đang ngồitrên xe anh nghe điện thoại, bàn tay anh nóng hổi khi nắm lấy tay cô, không mộtcảm giác nhưng cô để yên.Thế đấy! Hạnh phúc hay khổ đau chênh vênh ở chỗ cô rút tay hay để yên vậy, saunày cô cứ tự hỏi “Nếu tôi rút tay thì có ngày hôm nay không?”Công ty của anh ở xa nên thỉnh thoảng lắm anh mới về, anh nói chỉ cần có ngườichờ anh sẽ thích về hơn. Quen cô anh về thường xuyên, cô chợt thấy hạnh phúctrong những ngày chờ đợi ấy. Và cô yêu anh, cô chắc chắn đó là duyên số nên vộivàng đến với anh mà không suy tính.Trở về trong căn phòng mà giờ đây với cô không còn là bình yên nữa, sợ khônggian một mình trước kia vì nó làm cô nhớ anh, cô nhớ góc đó cô đã thường xuyênđứng nghe điện thoại của anh hỏi xem em làm gì? Đi chơi đâu không? Ăn gì chưa?Chỗ ngồi đó cô thích thú khi đọc tin nhắn anh hỏi làm mệt không em? Ăn uốngvào em nhé! Cái gối ấy cô hạnh phúc tựa vào nó để trả lời anh “Em đau lưng, anhvề đấm lưng cho em đi”… tất cả cứ hiện về dù có tắt bóng đến tối om cô vẫn thấy,ắt xì một cái là cô biết ngay anh đang nhắc, cô tính gọi nhưng đã nghe điện thoạireo, lâu lâu mới gặp nhau nên anh cứ hay tranh thủ những chốn riêng tư, riết rồianh quên luôn lời hứa về nhà cô chơi, quên cho tới bây giờ – khi hai người hai lối.Cô vẫn không bỏ cái thói kiêu kỳ, với mọi người cô luôn kiêu kỳ và mạnh mẽ, cômạnh mẽ tới nỗi dù rất nhiều người muốn chinh phục nhưng cứ sợ, với anh côcũng vậy dù trong tâm cảm cô muốn được che chở và bảo vệ hơn bất cứ ai, nhưngcuối cùng cái nhìn của một người nhìn đời quá chọn lựa như cô cũng cứ sai. Côchấp nhận mình sai!Người ta nói “ăn được rồi thì không cần phải chờ đợi nếm nữa”. Anh ra đi để lạicho cô một lời giải thích buồn cười nhất “Tuổi chúng ta không hợp, anh chưamuốn kết hôn và anh không muốn ngăn cản con đường em đến với người tốt”. Côcười mà đôi mắt đỏ hoe, tốt là như thế nào? Anh đang tàn nhẫn mà cứ cố gắng nóilời cao thượng, hỏi lại vài câu tựa như “Sao anh quyết định nhanh vậy?”, “Anh đãđến với em thật lòng hay giả dối?”, hỏi nhưng câu trả lời của anh cô không cònmuốn tin, rồi cô im lặng, tin nhắn cuối cùng cô gửi anh là tin cô rơi nhiều nước mắtnhất. “Thôi tùy anh! Em thua, em chấp nhận thua”.Sau bao nhiêu năm lớn khôn, sau bao nhiêu con đường để chọn cô đã chọn conđường đi đến đau khổ nhanh nhất! Thế là hết! Hạnh phúc đổ vỡ hoàn toàn tronglúc cô đang hì hục xây.Cô vẫn kiêu kỳ, vẫn xinh đẹp, vẫn vô tư nhưng tất cả chỉ còn là vỏ bọc. Cô sợ điqua nơi anh đã nắm tay, sợ chạm phải nơi anh đã ôm cô ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hạnh phúc và khổ đau chênh nhau chỉ một câu nóiHạnh phúc và khổ đau chênh nhau chỉ một câu nóiMột cặp trai gái đang lướt qua, hạnh phúc sau những cái vòng tay khá chặt, cô biếtrồi họ cũng sẽ đến nơi anh và cô từng đến.Sau hạnh phúc đó còn đau khổ không? Tự nhiên đôi mắt và sống mũi cô sưng đỏ,cái lạnh đầu đông lại khiến nó thêm tím ngắt nhưng không có một giọt nước nàorơi, cô thèm khóc trong vòng tay ai đó nhưng sự mạnh mẽ kiêu kỳ lại bắt cô giấuđi. Mệt mỏi và đau đớn. Cô nhớ anh!Cô cũng không biết tình yêu của anh và cô bắt đầu từ đâu, và tại sao cô lại chọnanh sau bao nhiêu người đến trước đầy hấp dẫn và cuốn hút, có lẽ do chiều cao củaanh có thể bù cho sự khiêm tốn của cô.Gặp anh trong đám cưới của bạn, anh chẳng có ấn tượng gì ngoài chiều cao hơnmét tám, anh cho cô đi nhờ xe để đưa dâu vì cô không mang xe, anh cho cô mượnđỡ tấm lưng vạm vỡ của mình để che đôi tay cộc giữa cái nắng như đốt của miềnbắc, cô không ngại khi ép tay vào lưng anh vì thực ra cô không để ý anh, anhkhông nói gì có lẽ anh biết cô cần một bóng râm. Cô xinh đẹp và tài năng, ai cũngnói vậy, cô – mẫu lý tưởng của bao nhiêu đàn ông, và với cô anh chẳng là gì cả.Con đường đưa dâu xa mà chiếc xe cứ lặng im vì hai đứa, cô kiêu và anh cũngkiêu, mãi một đoạn dài cả hai mới bắt chuyện. Cô sợ nắng và anh rà xe từ từ vìmuốn kiếm cho cô một cái áo khoác, kiếm không ra và cô lại thản nhiên lủi vàolưng anh mà không một chút cảm giác nhưng lạ một điều là cô mong con đường cứdài mãi.Anh giới thiệu mình làm nghề kinh doanh, cô thích nghề đó vì đó là con đường dễthăng tiến, vào quán nước cô thấy anh đứng đắn, lịch sự, đàn ông, cũng hợp với cô,vậy là có bao nhiêu cái hợp, tự nhiên cô thấy vui. Rồi anh xin số và cô cũng lưuanh vào máy với cái tên “Tài xế”.Cô quên ngay khuôn mặt anh tối đó nhưng không quên nhắn cho anh một tin ngắnngủi “Cảm ơn anh về ngày hôm nay và về cái lưng của anh nữa”, cô đoán bên kiaanh sẽ cười, và đúng thật, anh nhắn lại “Em đừng khách sáo vậy, hôm nay anh rấtvui”, cô cười, nụ cười ấy giống những nụ cười khác khi trả lời đàn ông.Một tuần im lặng, anh bất chợt gọi điện mời cà phê nhưng cô bận, rồi anh mời côvề nhà chơi, sẵn đi ngang nên cô ghé, ngôi nhà đẹp – cô thích thêm một điều đónữa. Cô nghĩ nếu cô thích anh thì chắc chắn đó là duyên số của hai người.Vậy mà duyên số thật! Cô cũng ngạc nhiên. Duyên số đến trong lúc cô đang ngồitrên xe anh nghe điện thoại, bàn tay anh nóng hổi khi nắm lấy tay cô, không mộtcảm giác nhưng cô để yên.Thế đấy! Hạnh phúc hay khổ đau chênh vênh ở chỗ cô rút tay hay để yên vậy, saunày cô cứ tự hỏi “Nếu tôi rút tay thì có ngày hôm nay không?”Công ty của anh ở xa nên thỉnh thoảng lắm anh mới về, anh nói chỉ cần có ngườichờ anh sẽ thích về hơn. Quen cô anh về thường xuyên, cô chợt thấy hạnh phúctrong những ngày chờ đợi ấy. Và cô yêu anh, cô chắc chắn đó là duyên số nên vộivàng đến với anh mà không suy tính.Trở về trong căn phòng mà giờ đây với cô không còn là bình yên nữa, sợ khônggian một mình trước kia vì nó làm cô nhớ anh, cô nhớ góc đó cô đã thường xuyênđứng nghe điện thoại của anh hỏi xem em làm gì? Đi chơi đâu không? Ăn gì chưa?Chỗ ngồi đó cô thích thú khi đọc tin nhắn anh hỏi làm mệt không em? Ăn uốngvào em nhé! Cái gối ấy cô hạnh phúc tựa vào nó để trả lời anh “Em đau lưng, anhvề đấm lưng cho em đi”… tất cả cứ hiện về dù có tắt bóng đến tối om cô vẫn thấy,ắt xì một cái là cô biết ngay anh đang nhắc, cô tính gọi nhưng đã nghe điện thoạireo, lâu lâu mới gặp nhau nên anh cứ hay tranh thủ những chốn riêng tư, riết rồianh quên luôn lời hứa về nhà cô chơi, quên cho tới bây giờ – khi hai người hai lối.Cô vẫn không bỏ cái thói kiêu kỳ, với mọi người cô luôn kiêu kỳ và mạnh mẽ, cômạnh mẽ tới nỗi dù rất nhiều người muốn chinh phục nhưng cứ sợ, với anh côcũng vậy dù trong tâm cảm cô muốn được che chở và bảo vệ hơn bất cứ ai, nhưngcuối cùng cái nhìn của một người nhìn đời quá chọn lựa như cô cũng cứ sai. Côchấp nhận mình sai!Người ta nói “ăn được rồi thì không cần phải chờ đợi nếm nữa”. Anh ra đi để lạicho cô một lời giải thích buồn cười nhất “Tuổi chúng ta không hợp, anh chưamuốn kết hôn và anh không muốn ngăn cản con đường em đến với người tốt”. Côcười mà đôi mắt đỏ hoe, tốt là như thế nào? Anh đang tàn nhẫn mà cứ cố gắng nóilời cao thượng, hỏi lại vài câu tựa như “Sao anh quyết định nhanh vậy?”, “Anh đãđến với em thật lòng hay giả dối?”, hỏi nhưng câu trả lời của anh cô không cònmuốn tin, rồi cô im lặng, tin nhắn cuối cùng cô gửi anh là tin cô rơi nhiều nước mắtnhất. “Thôi tùy anh! Em thua, em chấp nhận thua”.Sau bao nhiêu năm lớn khôn, sau bao nhiêu con đường để chọn cô đã chọn conđường đi đến đau khổ nhanh nhất! Thế là hết! Hạnh phúc đổ vỡ hoàn toàn tronglúc cô đang hì hục xây.Cô vẫn kiêu kỳ, vẫn xinh đẹp, vẫn vô tư nhưng tất cả chỉ còn là vỏ bọc. Cô sợ điqua nơi anh đã nắm tay, sợ chạm phải nơi anh đã ôm cô ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
cách sống tốt phương châm sống lời hay cổ nhân sách dạy làm người quà tặng cuộc sống gương sáng cổ nhânGợi ý tài liệu liên quan:
-
SỰ KHÁC BIỆT GIỮA NGƯỜI VIỆT NAM VÀ NGƯỜI NHẬT
15 trang 236 0 0 -
Dạy con, có nên cầm tay chỉ việc?
3 trang 216 0 0 -
Những bài học cuộc sống – 20 điều quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn (P.1)
40 trang 122 0 0 -
Những bài học cuộc sống – 20 điều quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn (P.3)
40 trang 122 0 0 -
Những sự thật về cuộc sống - Hãy cứ tin rằng….
8 trang 120 0 0 -
Những bài học cuộc sống – 20 điều quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn (P.2)
54 trang 116 0 0 -
Thứ quý giá nhất nhất cuộc đờiTác giả: AN KỲ
2 trang 58 0 0 -
14 trang 57 0 0
-
Phút dành cho con - Letters to My Son
13 trang 53 0 0 -
9 kỹ năng 'mềm' để thành công.
5 trang 50 0 0